Ưng Túc đang từ phía sau vòng tay ôm eo nàng, môi không rời vai hôn xuống chùn chụt nhưng khi nghe câu trả lời của Bảo Vy thì anh liền dừng động tác, toàn thân cứng đờ như không hiểu chuyện gì xảy ra. Bụng rủa thầm: “Ưng Túc tôi trước giờ ôm mĩ nhân trên giường thì Ngọc Hoàng cũng không cản nổi. Nay lại là vì cái gì mà người phụ nữ này dám tự ý quyết định nói đi là đi?”
Hắn thật muốn lớn tiếng hỏi cô: “Phương Bảo Vy, cô có biết làm nhỡ hứng thú của người khác là tội đáng muôn chết hay không? Sao cô dám bỏ tôi chỏng trơ ở trên giường thế này. Tôi là chồng... cũ của cô đấy.”
Bảo Vy vuốt màn hình tắt máy, sau đó bước nhanh xuống giường lấy quần áo mặc lại. Ưng Túc tròn mắt nhìn cô, bình thường cô bị cù chân ít nhất phải một tiếng mới hết nhưng chỉ mới vài chục phút đã bình thường trở lại. Sức mạnh nào khiến cô nhanh hồi phục như vậy?
Ưng Túc nghĩ một chút mới hiểu, hóa ra trong lòng Bảo Vy, công việc cứu người là sức mạnh và động lực giúp cô thoát khỏi chứng ám thị tâm lý. Anh thở dài, phán thầm: “Đúng là một bác sĩ trách nhiệm.”
Nhìn thấy Bảo Vy sắp mặc xong quần áo, Ưng Túc liền bước xuống giường ôm cô vào lòng. Anh ôm rất chặt, hít thở hương chanh trên tóc cô, cảm giác rất nâng niu như sợ buông ra sẽ vụt mất cô. Bảo Vy thấy hắn ôm mình sắp nghẹt thở thì liền kéo tay hắn ra, nhẹ nhàng nói: “Tôi phải đến bệnh viện ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502765/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.