Ánh mắt hắn nổi lên tia gian ác nhìn Bảo Vy nghĩ thầm: “Được lắm, tôi hôn cô một cái, cô chùi hết nửa ngày để xem tối nay tôi làm gì cô.”
Lúc xe vừa đến cổng lớn nhà họ Phan, Bảo Vy đã thấy bà ngoại Ưng Túc đang lom khom trồng cây ngoài vườn. Qua song cửa, cô nhìn thấy vóc dáng quen thuộc này của bà. Tình cảm và những kỷ niệm lúc nhỏ như sống lại trong lòng cô.
Ngày đó, những buổi trưa đi học về ngang qua nhà bà, cô vẫn hay khoanh tay thưa bà rồi mới đi về nhà mình. Lần nào cũng vậy, bà ngoại Ưng Túc luôn cho cô bánh bà tự làm hay trái bà tự hái. Những món quà quê nho nhỏ nhưng ấm áp tình cảm khiến cô không sao quên được.
Có những ngày hè, cô sang nhà Ưng Túc chơi, bà ngoại vẫn hay kể chuyện cho cô nghe. Trên chiếc chỏng tre đặt trước nhà, Bảo Vy hay nằm trên chân bà ngủ thiếp đi trong tiếng quạt nan đều đều. Lúc đó, Ưng Túc cũng nằm cạnh cô trên chỏng tre. Hắn luôn là người ngủ trước cho nên cô vẫn là người chịu đựng tiếng ngáy của hắn. Âm thanh khó chịu này vậy mà lại trở thành quen thuộc. Suốt nhiều năm hắn rời đi, cô cứ nhớ hắn, nhớ cái âm thanh quen thuộc này rồi lại khóc.
Nghĩ đến đây, cô khẽ khàng đưa mắt sang nhìn hắn. Khuyên tai kim cương vì ánh nắng chiếu vào mà chói sáng. Bảo Vy chép miệng, hình ảnh tuổi thơ phút chốc sụp đổ. Ưng Túc nhìn Bảo Vy, nhoẻn miệng cười rồi cho xe vào sân. Nhìn thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502758/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.