Vài ngày sau, Bảo Vy không cần đi chợ vì đồ ăn thừa đem về từ nhà hàng ở China town vẫn còn đầy trong tủ lạnh. Hôm đó Ưng Túc dí thẻ vô máy vô tư không thèm nhìn hóa đơn trong khi cô thì mắt tròn mắt dẹp đếm đếm cộng cộng lại xem họ có tính nhầm hay không, sao mà lên đến con số cả nghìn đô Mĩ cho một bữa ăn sáng. Số tiền này cô ăn được đến hai tháng. Bảo Vy hơi nhót tim và cũng hơi toát mồ hôi nhưng xem ra hắn vẫn không có chút phản ứng gì. Bảo Vy chậc lưỡi, cảm thán: “Đúng là người giàu có khác!”
Tối nay Bảo Vy về trễ, lúc cô bước vào sảnh của tòa nhà thì đã thấy Lương Giang đang đứng trước dãy thùng thư của tòa nhà. Hình như, anh đang kiểm tra thùng thư và loại bỏ những thư quảng cáo. Bảo Vy hơi khó hiểu là vì sao anh lại có chìa khóa của thùng thư mà giờ này muộn như vậy còn ở đây? Nếu hàng xóm của cô không phải là anh thì sao anh lại có thể tự do lấy thư và ra vào tòa nhà này được. Cho nên, Bảo Vy nghi ngờ anh cũng sống ở đây.
Lương Giang liếc mắt thấy Bảo Vy thì gương mặt liền lộ vẻ ôn hòa, anh mỉm cười thân thiện chào cô. Bảo Vy đưa mắt nhìn thì thấy anh lấy thư từ hộp thư nhà số “304” là căn hộ cạnh nhà cô. Nói cách khác anh ta sống ở cạnh nhà cô sao? Vậy còn Ưng Túc? Không lẽ...
Bảo Vy khẽ đưa mắt nhìn Lương Giang đánh giá khéo léo rồi lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502754/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.