Nhưng tôi đã không còn là thằng nhóc bảy tuổi chẳng có sức phản kháng nữa.
Sau vụ bắt cóc đó, tôi đã rèn luyện kỹ năng phá khóa và võ thuật trong nhiều năm, không chút do dự quay người lại nắm lấy cổ tay hắn ta quật ngã, khiến tay hắn bị trật khớp.
Hắn khom người trên đất, thống khổ gầm lên: “Đ* mẹ mày! Chúng mày ngồi trong xe xem kịch à??? Còn không mau bắt thằng nhãi con này lại!!!”
Trước mắt tôi chợt lóe lên ánh đèn xe, tôi bất ngờ không kịp đề phòng, theo bản năng lấy tay che mắt.
Sau đó tôi nghe thấy bên tai mình có gì đó vụt qua với tốc độ cực nhanh. Có người hét to: “Đứng yên đó! Không được nhúc nhích!”
Tôi ý thức được đó là cái gì, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy, hô hấp trở nên gấp gáp, đại não vang lên ong ong, chậm rãi đưa hai tay qua đầu.
Có ba tên khác trên xe, một người cầm trên tay khẩu súng.
Hắn vừa mới nổ súng.
Hai tên còn lại từ từ cầm dây thừng và bao tải áp sát về phía tôi, một tên trói dây thừng quanh người tôi, tên kia đến đỡ tên đang nằm trên đất dậy.
“Mẹ nó thằng khốn kiếp!” Tên kia được đỡ dậy, ôm tay, hung hăng đạp một cước vào bụng tôi, tôi không chịu được mà ngã xuống mặt đất, sợi dây thừng đang trói cũng tuột ra.
Shhh.
Trong nháy mắt bụng đau âm ỉ đến tê dại, răng va đập vào môi, mùi máu tanh lan trong miệng.
“Được rồi, trói lại trước đã rồi đập nó sau! Đừng để bị phát hiện!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-nho-cua-toi/1348119/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.