Vào một chiều thu chạng vạng, tôi nhận được một phong thư nặc danh.
Bên trong có một chiếc lắc chân.
Dây đen, chuông nhỏ màu đỏ, dính vết máu khô.
Trông đầu tôi vang lên một tiếng “Ầm!”
Thậm chí lúc đó tôi đã quên mất chiếc lắc chân này, cầm điện thoại bấm một dãy số đã thuộc lòng từ lâu, tim đập “Thình thịch——-Thình thịch——“liên hồi.
Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng, thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo của bạn trai tôi truyền đến: “Lại sao nữa rồi A Trác, có chuyện gì vậy anh?”
Tôi cố gắng giữ cho giọng nói mình bình ổn: “Bảo bối, em đang ở đâu?”
Em ấy có vẻ nghi hoặc: “Em đang học ca tối với các bạn cùng lớp, anh biết mà.”
Tôi đáp lại hai tiếng, mắt nhìn chằm chằm chiếc lắc chân dính máu trong tay mà đầu óc rối bời. Rốt cuộc đây là ai đó đùa dai, hay là giở trò uy hiếp?
Suy cho cùng thì đôi lúc thế giới này cũng chẳng an toàn đến vậy.
Tôi do dự hồi lâu, sợ dọa đến em, lời nói còn chưa ra khỏi miệng đành phải bẻ lái: “Không có gì, chỉ là có chút nhớ em, anh đón em về được không?”
Bên kia chỗ em hơi ầm ĩ, có lẽ là mở loa ngoài, âm thanh líu ra líu ríu trêu ghẹo vang lên, có người kêu to: “Uầy tình cảm của Luật với bạn trai tốt như vậy à, tách ra một ngày cũng không chịu được, còn muốn đón về” và vài ba câu kiểu vậy.
Em có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói “Được”, sau đó gửi địa chỉ cho tôi, đường không tính là quá xa, tôi cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-nho-cua-toi/1348118/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.