“Hai người chúng ta là chân ái?” Nam nhân ngồi trên giường hẹp, thân người thẳng tắp, lông mày khẽ nhướn, trong giọng nói đều mang ý trêu chọc.
“Chẳng lẽ hai người chúng ta không phải là chân ái sao?” Nữ nhân hai tay bưng lấy gò má, mắt sáng tròn xoe, vẻ mặt kinh ngạc.
Dận Chân nhịn không được “xùy ——” một tiếng, khẽ bật cười.
Điềm Nhi lập tức như nhận được tín hiệu, lập tức xông đến, ngồi vào tronglòng trượng phu, hai tay ôm cổ hắn, như con mèo đắc thắng kiêu ngạo trực tiếp nói: “Hai chúng ta đương nhiên là chân ái!” Nói xong còn dùng lựccọ cọ cổ trượng phu.
Dận Chân mài mài răng, nghĩ bụng: Nha đầunày sao lúc nào cũng thích làm nũng như vậy. Qua ngần ấy năm cũng coinhư công toi, vẫn y chang như lúc mới gả về, động một chút là thích dính sát lên người hắn. Vươn tay vỗ mạnh lên cái mông yêu kiều kia, Dận Chân vờ giận trách: “Đều đã làm mẹ của mấy đứa bé rồi, vẫn còn không ổntrọng.”
Điềm Nhi thè lưỡi, nhẹ nhàng vỗ một cái lên mông ngựa: “Còn không phải gia nuông chìu sao!”
Dận Chân khóe miệng khẽ nhếch, rất có vài phần ý tứ ‘coi như nàng biết tốt xấu’.
Việc triều chính bề bộn, từ sau khi đăng cơ, Dận Chân rất ít đặt chân vàohậu cung, cho dù thi thoảng đến Khôn Ninh cung, cũng phải vội vội vàngvàng, vì thế hai vợ chồng họ cũng đã rất lâu không cùng nói chuyện tâmtình. Tất nhiên Điềm Nhi rất tưởng niệm, cho nên mới thấy, nàng ngay lập tức bắt đầu không kịp chờ mà huyên thuyên đủ chuyện vặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297534/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.