Tròng trành nghiêng ngả chạy tới từ Thái y viện, xem bệnh cho Ung thân vương phúc tấn, vẫn là Hứa thái y ‘râu dâm’.
(râu hoa râm ;P, mà mình làm biếng wá nên để vậy cho ngắn gọn)
“Thần thỉnh Vương gia đại an.” Lão nhân quỳ trên đất cung cung kính kính dập đầu thỉnh an.
Ước chừng trong lòng Dận Chân chất chứa hy vọng to lớn, lúc này cũng cóchút lo được lo mất, nên thấy hắn hai bàn tay chắp sau lưng gần như siết chặt đến nổi gân xanh, nhưng trên mặt lại không nhanh không chậm nói:“Ừ, đứng lên đi, đi bắt mạch bình an cho phúc tấn đi.”
Hứa thái y lên tiếng thưa: “Dạ!” đoạn đứng dậy đi tới trước giường, bèn thấy Ungthân vương phúc tấn đang nửa tựa vào gối mềm thêu vàng kim ngũ sắc, sắcmặt giận dữ nhìn hắn.
Quái, trông tinh thần vẫn rất tốt đó thôi!Lúc Tô Bồi Thịnh tới dọa nạt lôi mình đi, hắn còn tưởng Ung thân vươngphúc tấn là bị bệnh gì ghê lắm! Đè nén nghi vấn trong lòng, Hứa thái ykhom người chào Điềm Nhi, sau đó ngồi lên ghế tú đôn: “Mời phúc tấn vươn cổ tay phải ra ạ.”
Điềm Nhi không nhúc nhích — Trong lòng nàng bây giờ vẫn còn tức giận lão già giảo hoạt này!
Hứa thái y hết sức khó xử nhìn Dận Chân.
“Đừng làm loạn nữa.” Dận Chân thanh âm rất nhu hòa, như sợ hù phải cái gìvậy, nói: “Thân thể nàng không khoẻ, để cho Hứa thái y nhìn xem đi.”
Cho dù trong lòng oán thầm lão già “lang băm râu dâm” không có lương tâm,giảo hoạt mà thích nói dối này. Nhưng dưới ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297493/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.