“Con gái của ta a!” Thấy khuê nữ tựa cửa đứng trông từ xa, Nữu Hỗ Lộc phu nhân lập tức liền ôm chặt vào lòng, gào khóc nói.
Điềm Nhi bị chôn trong bầu ngực ‘sóng lớn cuộn trào’, cố sức giãy dụa vàicái. San Hô và Phỉ Thúy đứng bên nhìn thấy quả muốn bật cười, thầm nghĩ, đã bao nhiêu năm rồi, ấy mà lúc thấy tiểu thư phu nhân vẫn không bỏđược câu này.
Thật vất vả, hai mẹ con kích động này mới đi vàobuồng trong. Mẹ Điềm Nhi gắt gao lôi kéo bàn tay nhỏ bé của khuê nữ,nước mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống. “Con gái của ta đã chịu tội, chịutội a!”
Điềm Nhi thấy thế vội nũng nịu quấn lại, cười hì hì nói:“Chỗ nào a, ngạch nương nhìn xem, không phải con vẫn thật tốt đấy thôi!”
Từ lúc tin tức Ung thân vương bị nhiễm dịch bệnh truyền về kinh thành, tim của mẹ Điềm Nhi liền như treo giữa không trung, đặc biệt khi biết khuênữ mình chủ động xin đi hầu hạ chăm bệnh, thì lòng bà càng nóng như lửađốt.
“Con đứa không có lương tâm này.” Mẹ Điềm Nhi tức giận chọcchọc trán nữ nhi: “Lúc ấy sao con không nghĩ tới mình còn có cha mẹ chứ, thật sự là con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi mà.”
“Ngạchnương!” Điềm Nhi hờn dỗi kêu một tiếng, vẻ mặt lại nghiêm túc nói:“Quyết định ngày đó, nữ nhi không hề hối hận, nếu đặt ngạch nương vàotrong hoàn cảnh của con, nếu a mã bị bệnh, ngạch nương ngài có thể bỏ đi không quan tâm đến cha được không? Đến phiên nữ nhi cũng giống vậy, con đã gả làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297492/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.