Dạo này Dận Chân bận rộn vô cùng, bận đến mức đã rất nhiều ngày Điềm Nhi vẫn chưa thấy được bóng dáng hắn đâu.
Ngoại trừ lúc thỉnh thoảng về đây dùng cơm ra, thời gian còn lại không phảibồi bên người Khang Hy xử lý chính vụ, thì là ở cùng với vài hoàng tử aca khác, nếu không thì một mình ở lỳ trong thư phòng. Làm cho Điềm Nhiđến đây đã hơn một tháng, ngược lại có loại cảm giác ‘chẳng thà khôngđến thì hơn’.
Nhưng cũng may, bên người nàng còn có Tám Cân làmbạn. Tiểu tử kia tính thích ứng mạnh, giống như là một con ngựa con, vừa thả ra liền chạy nhảy điên loạn cả sân vườn.
Một ngày nọ, buổitrưa mặt trời chói chang lên cao, Điềm Nhi từ lương đình bên hồ nướctrong vườn đang đi về phòng, vừa tới cửa đã bắt gặp Tô Bồi Thịnh đangđứng ở dưới hành lang, trong lòng Điềm Nhi động một cái, bước chân không khỏi nhanh hơn.
“Thỉnh an phúc tấn.” Tô Bồi Thịnh mặt đầy ý cười, cúi đầu khom lưng hành lễ.
Điềm Nhi phất tay, cười hỏi: “Gia ở trong sao?”
“Dạ đúng vậy, buổi trưa gia uống rượu cùng với mấy người Thái tử gia, bây giờ còn đang tắm rửa ở nhĩ phòng ạ.”
Ban ngày đã uống rượu? Điềm Nhi nhíu mày, liền xoay bước đi đến nhĩ phòng.Ai ngờ, đương lúc nàng vừa muốn đẩy cửa ra, bên trong lại có một ngườivội vàng hoảng hốt chạy ra, nếu không phải Tô Bồi Thịnh nhanh nhẹn, kéonàng lại một cái, nhất định đã bị đụng ngã không chừng.
“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.”
Nhìn nữ tử phịch một tiếng quỳ trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297483/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.