Dần vào tháng bảy,thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời nóng hừng hực treo trên đỉnhđầu, nướng cháy người đến không chịu nổi.
Điềm Nhi trên trán đắpkhăn ướt, San Hô đứng bên cạnh nhẹ nhàng quạt mát cho nàng. Không lâusau, Dận Chân nhấc rèm đi vào, Điềm Nhi vội đứng dậy, thấy hắn cả ngườitỏa ra khí nóng, vội gọi người bưng nước lạnh tới.
“Trời nắng như thế, sao gia còn mặc dày như thế?” Điềm Nhi vừa bất mãn vừa đau lòng sẵng giọng.
Dận Chân người này ở vài phương diện thật sự vô cùng cố chấp, tỷ như hiệntại, rõ ràng thời tiết nóng bức như thế, nhưng hắn vẫn ăn mặc quy củnghiêm túc, ngoại trừ có mặt là lộ ra, còn lại đúng là nửa phần da cũngkhông để lộ ra ngoài.
Vươn tay cầm ly trà nguội còn dư lại củaĐiềm Nhi uống, Dận Chân khí thế hào sảng ngồi lên băng ghế kê trướcgiường, để Điềm Nhi hầu hạ hắn lau mặt, thay quần áo cho hắn xong mớiquay đầu nhìn quanh, hỏi: “Tám Cân đâu?”
Điềm Nhi cười nói: “Ngủtrưa rồi ạ.” Khí trời nóng bức khiến dễ hao tổn tinh thần nhất, ngay cảTám Cân vẫn luôn hăng hái cũng trở nên có chút ủ rũ.
Dận Chânnghe vậy gật đầu, vẫy lui đám hạ nhân rồi nói với Điềm Nhi: “Có lẽ nàngcũng biết, hàng năm hoàng thất Đại Thanh chúng ta đều tổ chức săn bắn ởMộc Lan*, hôm nay lâm triều, Hoàng a mã đã hạ chỉ, chọn ta đồng hành.Lần này không giống với lần trước, phải đến cuối tháng mười một mới cóthể hồi kinh.”
(* Mộc Lan: tên một bãi săn ở hành cung Nhiệt Hà)
Điềm Nhi nghe xong, gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297482/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.