Chuyện Triệu Giaithị nửa đường chặn đứng Dận Chân, rất nhanh đã truyền khắp phủ. Phỉ Thúy đứng trước người Điềm Nhi, thuật lại rất chi là sống động, sau khi xong rồi, còn chưa đã ghiền mà phát biểu cảm tưởng.
“Chủ tử, TriệuGiai cách cách kia ở trước mặt ngài, giả bộ làm mặt hồn nhiên ngây thơ,kỳ thật trong bụng thì gian trá lươn lẹo, chắc là nàng ta thấy bối lặcgia độc sủng ngài nên đứng ngồi không yên chứ gì! Hừ... Cũng không tựnhìn xem có cái thân phận gì, còn dám vọng tưởng so đo với ngài.”
Điềm Nhi buông khung thêu trong tay xuống, bình tĩnh hỏi: “Nha hoàn bên cạnh Triệu Giai cách cách...”
“Nghe nói mới đánh được một nửa, người đã không còn dậy được.”
Điềm Nhi cúi đầu, cảm thấy cổ họng có chút ghẹn.
Phỉ Thúy hầu hạ nàng từ nhỏ, làm sao không biết chủ tử nhà mình tâm địa Bồ Tát, vội vàng khuyên giải.
“Đi đưa cho nhà nàng mười lượng bạc đi.” Điềm Nhi cúi đầu thở dài: “Dù sao, nói thế nào cũng là một mạng người a!”
Phỉ Thúy mặc dù trong lòng không cho là đúng, nhưng ngoài miệng lại thưa: “Vâng!”
“Còn nữa...” Điềm Nhi nho nhỏ hít vào một hơi, trong mắt lóe lên vẻ nghiêmkhắc: “Truyền lời của ta cho Triệu Giai cách cách, bảo nàng chép 20 lần‘Tâm kinh’, khi nào chép xong, thì lúc đó mới được ra khỏi phòng.”
Tuy Điềm Nhi không thông minh lắm, nhưng những chuyện nào nên biết thì vẫn có thể nhận thấy rõ ràng.
Dận Chân đang trên đường đến Gia Hòa viện thì bị chặn đường, nếu mình không khiển trách gì, đây chẳng phải là nói về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297458/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.