Điềm Nhi không biếthai người họ rốt cuộc đã làm bao lâu, cũng không biết mình làm sao trởlại phòng ngủ. Chỉ biết duy nhất một điều là, khi nàng một lần nữa mởmắt ra, đã là xế chiều ngày hôm sau.
Nghe thấy động tĩnh, San Hôvội sột soạt bước chân nhanh đi vào. Trông thấy chủ tử ngây người ngồitrên giường, không biết nhớ tới cái gì đó, mà gương mặt nàng đột nhiênđỏ lựng.
“Chủ, chủ tử, tỉnh!”
“À? Ừ!” Điềm Nhi hơi giật mình, ngẩng đầu lên, thấy là San Hô, liền ho khan một cái, thanh âm chột dạ hỏi: “Gia đâu rồi?”
“Nghe Tiểu Hỉ Tử nói, gia đang ở thư phòng ạ!”
Nghe hai chữ “Thư phòng”, một vài hình ảnh kịch liệt màu hồng phấn, liềnkhông bị khống chế mà chui tọt vào trong đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn củaĐiềm Nhi nháy mắt biến thành một trái táo đỏ, thẹn thùng quả muốn lấychăn bao lại chính mình, vĩnh viễn không ra ngoài.
Dường như chê da mặt chủ tử chưa đủ mỏng, San Hô tiếp tục nhẹ giọng nói: “Sáng sớmhôm nay bối lặc gia ôm ngài trở về, ngài ngủ sâu quá, gọi sao cũng không tỉnh.”
Điềm Nhi nghe vậy, thật nhanh quét mắt nhìn áo lót mới thay trên người.
“Là nô tỳ tự mình hầu hạ.” San Hô vội vàng nói.
Lúc này nàng đã biết, hôm nay gương mặt của San Hô, vì sao lại đỏ khácthường rồi. Hu hu... Chắc chắn đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác thảm hạicủa mình rồi. Điềm Nhi vùi mặt sâu vào lòng bàn tay, nàng không muốnsống nữa...
Trong thư phòng, Dận Chân buông cuốn sổ con trong tay xuống. Hắn sắc mặt nhu hòa, khóe miệng khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297457/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.