Tiêu Ngọc Châu không thể rảnh rỗi như hồi ở nhà. Bây giờ ngày nào cũng có nhiều việc, nàng và mẹ chồng lo liệu việc ăn uống may mặc của một nhà già trẻ. Những chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng có thể bận bịu từ sáng đến tối.
Lúc này, tháng tám đã vào cuối thu, thời tiết đã mát mẻ hơn, nhưng buổi trưa vẫn còn khá nóng bức.
Tiêu Ngọc Thiền cũng đến ngày xuất giá, nhưng khoảng thời gian này Tiêu Ngọc Châu chưa từng hỏi chuyện trong Tiêu phủ. Biết chuyện xuất giá của Tiêu Ngọc Thiền cũng là cha chồng nói cho nàng biết.
Nàng đa phần đều ở nhà. Bốn người con Địch gia được diện thêm hai bộ trang phục mới đều do Địch Triệu thị và nàng tự tay may.
Để bọn họ mặc thoải mái hơn, còn may thêm cho bọn họ hai lớp áo lót cotton thấm mồ hôi.
Ngày mai Địch Vũ Tường sẽ đến Hoài Nam. Sáng sớm hắn ra cửa, đến chiều trở về đưa cho Tiêu Ngọc Châu một túi tiền đồng.
Tiêu Ngọc Châu vừa nhận lấy đã biết là một quan tiền.
“Mấy ngày tới ta không ở nhà, nàng muốn mua gì thì cứ sai Tô bà bà ra ngoài mua là được.” Địch Vũ Tường nói với tiểu thê tử, đồng thời lôi túi dầu vừa mang vè, lộ ra mấy khối hoa quế cao.
“Phu quân…” Tiêu Ngọc Châu ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn, mở túi ra nhìn: “Ta muốn cho bọn Nhị lang mỗi người hai mươi văn tiền để tiêu vặt, chàng thấy như nào?”
Địch Vũ Tường ngẩn người ra rồi gật đầu.
Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hang-ngay-cua-dich-phu-nhan/2760000/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.