Mấy đứa con trai ăn không ngon miệng, Địch Tăng nhíu mày, định ho để nhắc nhở các con, nhưng lúc này Địch Triệu thị lại nhẹ nhàng lắc đầu với ông. Dưới sự ra hiệu của thê tử, Địch Tăng dừng lại.
Cách nửa tháng mới ăn một bữa thịt heo, ông biết mỗi lần bà đều phải chuẩn bị rất lâu mới để cả nhà có một bữa thịt. Kể ra thì do ông vô năng, Địch Tăng nhìn ba đứa con vùi đầu vào trong bát, khựng đũa, gắp miếng thịt trong bát mà thê tử gắp cho ông vào bát đứa con trai Địch Vũ Thần ngồi bên cạnh.
“Cảm ơn cha.” Địch Vũ Thần đang nhai nên phần cơ ở hai má phồng lên, mỉm cười với Địch Tăng rồi cắn miếng thịt mà ông gắp cho, nửa còn lại chia cho Tam ca Địch Vũ Lâm ngồi bên cạnh: “Tam ca, cha cho miếng thịt lớn.”
Địch Vũ Lâm nhét miếng thịt vào miệng rồi gật đầu với hắn, tiếp tục vùi đầu vào bát cơm.
Tiêu Ngọc Châu nghe bọn họ nói chuyện, lúc này Địch Vũ Hâm bị sặc khi đang ăn. Nàng xoay người ra hiệu với nha hoàn đang đứng ở cửa, ra hiệu cho nàng ấy lấy nước trà trên bàn rót ra một ly đưa tới chỗ hai công tử.
“Ăn đi.” Thấy nàng bận bịu, Địch Vũ Tường lại khẽ nói.
Quy củ của Địch gia không nhiều bằng Tiêu gia, nhưng trên bàn cơm vẫn ít nói nên Tiêu Ngọc Châu không tiện mỉm cười, sau đó yên lặng dùng cơm.
Bữa cơm này cuối cùng chẳng còn thừa lại một chút canh thịt heo nào.
Tiêu Ngọc Châu cảm thấy đáng tiếc. Nàng còn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hang-ngay-cua-dich-phu-nhan/273999/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.