“Thằng Nghị tìm em có chuyện gì đấy? Sao anh thấy nó vui thế?”
Ông đóng cửa bước tới giường.
“À, em cho nó chơi điện thoại nên vui vậy đấy. Thằng bé rất có ý thức chấp hành “luật gia đình” mà em đã tạo ra… Em cấm tuyệt đối con mình không được tiếp xúc với tivi máy tính nhiều.”
Ông bật cười ngồi xuống giường, cầm cái điều khiển trên giường chỉnh lại nhiệt độ điều hòa trong phòng.
“Anh nghe tụi nhỏ nói chuyện này rồi. Trong tuần, biết nó rất muốn xem tivi, nhưng “Luật” là “Luật”, ý em là vậy, nhưng chúng vẫn luôn đi cửa sau, ngồi nịnh anh chút là cho chơi ngay.”
“Ha ha, em còn nhớ có mấy khi chán chê đồ chơi thì thằng Nghị lại hỏi em trong tuần là không có được xem YouTube phải không? Chỉ có cuối tuần nghỉ mới được xem phải không? Lúc nào em cũng kêu nó chơi đồ chơi đi, mình còn nhiều trò khác ngoài tivi mà? Rồi nó tự lấy đồ chơi ra chơi, em cũng phải vùi thân vào chơi với con dù cả ngày làm việc rất đuối.”
“Ha ha, thì cũng do em tự chuốc khổ vào mình thôi… mà này anh bảo! Con Lam đi đâu trễ vậy sao chưa thấy về nữa, mà em khóa cổng thế kia khi nó về thì làm sao vào được?”
“Con bé không về đâu!”
Bà nói một cách nhẹ nhàng, gương mặt ông lập tức biến sắc.
“Sao không về?”
Bà bối rối nhìn chồng, ngập ngừng đáp: “Ờ… thì… thì nó tới nhà bạn chơi hay đi đâu ai biết gì, em đâu phải quản gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-tram-cam-cua-toi/3548823/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.