“Bác không muốn đánh golf cũng không muốn nghe cháu nói chuyện, vậy bác xem cái này được không? Nó không mất nhiều thời gian của bác đâu!”
Ông Lâm miễn cưỡng nhìn bức ảnh xem anh muốn cho ông xem gì.
“Chắc bác quên là chụp lúc nào rồi đúng không?”
Ông Lâm vươn tay cầm tấm ảnh vừa đi vừa nhìn.
“Nhưng bác Toàn thì nhớ rất rõ… hôm sinh nhật bác đã tới đây đánh golf, lúc bác ấy biết rất vui còn đi khắp nơi hỏi mượn máy ảnh chụp cùng với bác… Từ lâu bác ấy đã xem bác là bạn rồi. Cháu biết bác không hề quan tâm vì trong mắt của bác, bác ấy chỉ là người qua đường, chỉ là một trong số những người nhặt banh. Nhưng trong lòng của bác Toàn thì khác…. Ông là người “giàu” có đã cười với bác ấy.”
Trong bức ảnh, ông Lâm đặt tay trên vai bác Toàn, hai người cùng nhìn thẳng vào máy ảnh cười thật tươi.
“Tuy tấm ảnh đã cũ và màu sắc phai nhạt theo thời gian, nhưng kỉ niệm vẫn còn đó không bao giờ xoá nhoà theo thời gian. Cho nên bác là niềm hy vọng duy nhất của bác ấy, cháu xin bác ngày mai hãy ra tòa đi!”
Vệ sĩ bước xuống mở cửa sau xe ra. Ông Lâm đưa ảnh lại cho Quang, dập tắt mọi hy vọng còn sót lại bằng một câu nói lạnh lùng:
“Xin Lỗi, tôi thật không quen ra tòa.”
Quang hụt hẫng với câu trả lời này, nhận lại bức ảnh.
“Bác Lâm nghe cháu nói đi!
Ông Lâm ngồi vào xe, vệ sĩ đẩy Quang ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-tram-cam-cua-toi/3548822/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.