Lúc sau cuối cùng cũng tới nơi, Nhã Phong mở cửa xe ra cố gắng dùng hết sức mà đưa cô ra khỏi trong xe.
Tài xế nhìn thấy vậy cũng chẳng biết quan tâm là bao, chỉ nói.
"Dù sao cậu cũng đưa cô ấy vào trong đó nếu để vậy thì càng ốm đấy."
"Vâng."
Nam nhân chỉ đáp thoáng qua vẫn lo cho sức khỏe của cô, dù có là hồ yêu đi chăng nữa anh chẳng quan tâm trong suy nghĩ vẫn chỉ nghĩ rằng đưa cô trở về nhà là an toàn nhất.
Trời dù vẫn còn mưa Nhã Phong dùng sức mình mà cõng cô lên, cũng biết trọng lượng của Cửu Ly thật sự rất nặng tính ra là cũng bằng tảng đá chứ chẳng đùa.
’Cố đưa chị ấy vào trong dù cho có nặng đi chăng nữa.'
Cố gắng lắm cuối cùng anh mới đi đến căn biệt thự, lúc đặt chân xuống cũng là lúc trời tạnh hẳn.
Khẽ quay lại nhìn thấy vậy anh không biết mình nên nói gì chỉ thầm nghĩ.
’Đúng là chỉ có mỗi ông trời là lươn lẹo.'
Nghĩ vậy Nhã Phong dùng sức mình lấy chân đẩy mạnh cánh cửa ra, bước vào bên trong là phòng khách.
Dù không thấy bóng dáng ai cả nhưng đèn điện vẫn sáng, chẳng hề bị tắt đi gì cả.
Nhìn mọi thứ trước mặt anh vẫn còn chưa tin nổi chỉ nghĩ.
’Lạ thật, mình tưởng đáng lẽ phải có nhiều người ở chứ nhỉ? Sao chẳng thấy bóng dáng của ai vậy?'
Tò mò lẫn ngạc nhiên nhưng chỉ ở trong đầu, anh chỉ đành cho qua chuyện như chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-ra-la-ho-yeu/2832454/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.