Thư Điềm cảm thấy một bên mặt mình hơi ươn ướt, cô đã ngây người ra rất lâu.
Ban nãy anh đã nói cái gì thế nhỉ?
… “Anh muốn hôn em.”
Anh đã dùng cái chất giọng vô cùng gợi cảm đó để nói ra câu này, không chỉ có thế thôi đâu, anh lại… lại cố ý, làm nũng nữa.
Và sau đó Thư Điềm đã từ chối anh, cô nói rằng có nhiều người.
… Dù gì thì đây cũng là sân thể dục mà! Có nhiều người lắm đó!
Rồi, bỗng dưng có một chiếc áo khoác đồng phục học sinh “đáp xuống” đầu cô.
Nếu cô nhớ không lầm, thì đây là lần thứ hai đầu cô “được” áo đồng phục học sinh phủ lên.
Lần đầu tiên là vào cái đêm anh uống say, khi đó trời mưa, và anh đã đưa áo đồng phục của anh cho cô che mưa, rồi chẳng hiểu tại sao sau đó anh lại ôm cô về nhà nữa.
Bây giờ… anh lại… lại bọc cô vào trong áo đồng phục học sinh…
Và còn hôn cô nữa chứ!!!
Sau hai lần trải qua cảnh tượng như mơ như mộng có thể làm xao xuyến bao trái tim thiếu nữ, có thể thấy, đồng phục học sinh là một thứ “đạo cụ” không thể thiếu được. Thư Điềm nghĩ, hẳn là bây giờ trong lòng cô đã viết đầy mấy chữ: Mình yêu đồng phục quá.
À, không phải, phải có thêm ba chữ nữa chứ.
— Mình yêu đồng phục của Giang Dịch.
Thư Điềm đứng nguyên tại chỗ, mặc dù chỉ có một chiếc áo đồng phục bằng vải đang che phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-ngot-nhat-tren-doi/3503888/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.