— Được, mình biết rồi. 
— Anh ấy bị quáng gà cái rắm đấy, anh ấy thích cậu. 
Thư Điềm cảm thấy mình đã sinh ra ảo giác rồi. 
Nhìn hai dòng tin nhắn này, chỉ trong nháy mắt thôi, điện thoại trong tay cô như đã biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay, à không phải, phải là củ khoai lang bị lửa thiêu đốt mới đúng, quả đúng là nóng đến mức không thể cầm nổi. 
Lâm Dĩ An gửi mười hai chữ, hai dấu chấm câu. 
Nhưng tiêu điểm của ánh mắt cô lại chính là bốn chữ cuối cùng. 
Anh ấy thích cậu. 
Anh ấy ở đây là Giang Dịch. 
Giang Dịch, thích cô. 
Thư Điềm hít một hơi thật sâu, cô ngẩng đầu lên, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, một tay cầm điện thoại di động, còn tay kia thì phe phẩy bên má mình. 
Hình như là cô vẫn có thể quạt ra được một chút gió, nhưng thật ra là nó chẳng có tác dụng gì cả. 
Mặt vẫn còn rất nóng. 
Cũng may mà chỗ cô ngồi là chỗ sát cửa sổ, xe buýt đang đi trên đường cao tốc nên được lái rất ổn định, phía sau còn vang lên tiếng ngáy của mấy bạn nam nữa, căn bản là chẳng có ai nhìn về phía này cả. 
Cô cũng quay lại để nhìn vào hàng ghế sau. 
Diêu Nguyệt cũng đang ngủ, là… ớ? Thư Điềm lại nhìn thêm một lần nữa… Diêu Nguyệt và… Văn Nhân Nhất đang… dựa vào nhau. 
… 
Thôi, trước mắt cứ bỏ qua chuyện này đã. 
Lâm Dĩ An điên thật rồi. 
Có một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-ngot-nhat-tren-doi/3486282/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.