Ví dụ như là, tôi nỗ lực học tập thế nào, đại loại như thế.
Đọc xong dòng tin nhắn này, điện thoại di động trong tay cậu ta như đã nóng rực lên sau một cái chớp mắt, cậu ta thấy hình như là tay mình đã bị phỏng mất rồi.
Văn Nhân Nhất vừa ngẩng đầu, vờ như là mình chỉ vô tình liếc nhìn Giang đại ca, cũng là người cách cậu ta rất xa.
Một tay anh cầm điện thoại di động, tay kia thì đang cầm đũa, anh nhai từ tốn, trông vừa nhã nhặn vừa cao quý.
… Hửm?
Tin nhắn mà đại ca vừa gửi có ý nghĩa gì thế nhỉ?
Văn Nhân Nhất và Giang Dịch đã ngồi cùng bàn với nhau được hai năm, trước đó cậu ta còn tưởng mình là học sinh yếu kém ghét học tập nhất trên đời này.
Rồi sau một tháng được ngồi cùng bàn với Giang Dịch, cậu ta đã phục anh sát đất luôn, cậu ta cam tâm tình nguyện chịu thua người này, đúng là “trên trời còn có trời cao hơn, trên người còn có người giỏi hơn” [*], cậu ta chịu thua thật rồi.
[*] Gốc là “thiên ngoại hữu nhân” (人外有人),bắt nguồn từ câu tục ngữ “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”.
Giờ đây, Văn Nhân Nhất chỉ muốn đứng lên rồi đi đến trước mặt Giang đại ca, muốn đại ca nhìn lại lương tâm của mình mà lặp lại bốn chữ “nỗ lực học tập” thêm một lần nữa.
Có lẽ là vì cậu ta đã im lặng quá lâu, vậy nên bây giờ Giang đại ca đã hết kiên nhẫn rồi.
Điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-ngot-nhat-tren-doi/3455781/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.