Vào một buổi sáng đẹp trời, không khí hơi se lạnh những giọt sương long lanh đong đưa trên những chiếc lá. Ánh mặt trời lấp ló qua khe cửa, vô tình xuyên qua rọi vào khuôn mặt thanh tú của cô ấy và Soengjin.
‘’ Ưm…’’ Lấy tay che ánh nắng chói chang rồi cô ấy khẽ nghiêng mình qua một bên. Dù trời mặt trời đã lên cao nhưng cô ấy không chịu ra khỏi chiếc giường đầy êm ái và lãng mạn đó.
Cứ lăn qua lăn lại được một lúc khá lâu, cũng không thể chợp mắt được nữa nên đành thoát khỏi giấc mơ êm đẹp ban nãy:’’ Thật tình là mình vẫn còn muốn nằm nữa mà! ‘’
Trong lòng cô ấy đang gào thét một cách khó chịu.
‘’ Oáp…” Lâm Hy ngáp ngắn ngáp dài thì bõng nhiên...
[•••]
"" TRỜI ĐẤT ƠI!! BỚ NGƯỜI TA!! "
Soengjin nghe tiếng ồn bật dậy, thì thấy người Yuna như hóa đá, không cử động không nhúc nhích.
"" Ê! Mới sáng sớm mà la như...hay là hôm qua tôi làm hơi quá đà! ""
Cô đưa đôi mắt lạnh thoáng nhìn qua khuôn mặt đang phởn của cậu ta, cắn môi nghiến răng mà nói:"" Tới...tháng rồi! ""
"" Tới tháng gì? ""
Hai má cô tự giác đỏ cả lên. Cô liền đưa ngón tay chỉ xuống nệm. Soengjin nhìn theo thì thấy một vệt đỏ đang loang trên nệm. Sững sờ tròn cả mắt...
"" Chuyện này...à ừm...cậu có cần tôi giúp gì không?"" Cậu ấy gãi đầu, miệng cứ lắp ba lắp bắp.
Nhìn thấy Soengjin như muốn sáp lại gần mình, theo phản xạ giơ tay lên làm động tác ""STOP":"" Chuyện này...cậu không cần làm gì đâu...để tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-trum-truong/16067/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.