Sáng hôm sau ông ta đua mọi người ra khỏi rừng, anh đi theo hướng dẫn, tới được đường lớn gặp được chiếc xe bò chở đầy cỏ khô, anh đưa tay lên phẩy gọi lớn.
“Làm ơn cho tôi quá giang!”
Chiếc xe bò ngừng lại, anh thanh niên gương mặt hiền lành cất giọng đáp.“Dạ được!”
Anh leo lên xe cùng mọi người, trên đường đi xe chạy qua một thác nước đổ ào ạt, ao hổ xanh biên biếc, đồng cỏ bông lau màu hồng nhạt trải dài xa xa thung lũng.
Khả Như bẻ lấy một chiếc lá trong đống cỏ khô, đưa lên miệng thổi vi vu, âm thanh vang trong gió nhẹ nhàng mênh mông, anh không ngờ cô ấy lại có thể thổi nhạc bằng lá hay như vậy, anh luôn cảm thấy hình như mình đã gặp cô ấy ở đâu rồi.
“Khả Như cô thổi rất hay!”
Khả Như mỉm cười hiền dịu.“Cậu quá khen,lúc còn ở dưới quê tôi sống có một mình, khi buồn chỉ biết ngồi thổi lá cây thôi!”
Anh hiểu tâm trạng đó,khi sống một mình sẽ rất buồn chán.“Vậy cô hắn là rất cô độc?”
Khả Như ôn hòa đáp.“Lúc trước là vậy, nhưng từ bây giờ thì không!”
Anh im lặng chầm chậm, lời cô ấy nói anh có phần thấy khó hiểu?,chiếc xe bò ngừng lại anh bước xuống xe, cùng mọi người đi tới biệt thự, trước cánh cổng sắt là người thanh niên gác cổng, vừa nhìn thấy anh đi tới
Anh ta cất giọng hỏi. “Anh đến đầy có việc gì?”
Anh cúi đầu chào ôn hòa bảo.“Tôi có việc cần gặp ông John, xin anh cho tôi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-tien-nu/3548855/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.