Một người, một mèo đã khóc, đã cười, mặt đầy nước mắt nước mũi nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cả người nhếch nhác đi thang máy trở về.
Lý Khoa ôm mèo Kha khựng lại, siết nắm tay, nhắm mắt, thành khẩn nói: “Nếu như Lý Cẩu Đản xuất hiện ở cửa nhà thì sau này con nguyện ý sẽ không đánh ra Huyền Tinh, không rút được SSR, không mở được trang phục!”
Mèo Kha ôm mặt ngạc nhiên, sau đó nhỏ giọng thì thầm: “Anh đánh đổi quá lớn rồi!”
“Trò chơi là để giải trí, Cẩu Đản lại là người nhà, nó vẫn quan trọng hơn.”
Lý Khoa vỗ về đầu mèo Kha, hai người bọn họ chạy ở ngoài một ngày trời, vừa rồi lại khóc một trận ở trong rừng cây nhỏ, nước mắt trên mặt hai người sắp bị không khí lạnh đông tới mức khô lại rồi.
Đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang đã hỏng, bên quản lý khu nhà còn chưa tìm người đến sửa. Lý Khoa bế mèo Kha lần mò về cửa nhà mình, móc chìa khóa ra định mở cửa thì một bóng đen lao về phía anh.
Lý Khoa và mèo Kha không hề đề phòng đã bị bóng đen kia đè xuống. Bị cơ thể nặng bảy mươi cân lao vào người nên Lý Khoa rên lên một tiếng, gáy đập xuống sàn nhà, suýt nữa đã cứ thế ngất đi.
“Lý Cẩu Đản?”
Lý Cẩu Đản đói bụng ngồi xổm ở cửa nhà từ trưa cho tới giờ nên vô cùng tủi thân, nó vùi đầu vào lồng ngực Lý Khoa, tấm tức khóc lên.
Trên người Lý Khoa bị một con heo con nặng hơn bảy mươi cân bám vào, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666344/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.