Tám giờ tối muộn, gió lạnh gào thét, chỉ cần là các cửa hàng còn mở cửa trong phạm vi năm ki-lô-mét Lý Khoa đều tìm nhưng vẫn không tìm thấy Lý Cẩu Đản đã rời nhà trốn đi.
Ngồi trong cửa hàng vật nuôi ấm áp, Lý Khoa bưng đồ uống nóng xoa xoa tay, lúc này anh mới cảm thấy máu bị đông cứng trong người vì ở bên ngoài hơn mười giờ tiếp tục chảy.
Ôm mèo Kha để ủ ấm trong chốc lát, Lý Khoa quyết định dẹp đường về nhà.
"Ngao meo meo ngao meo meo?"
An ủi vỗ về mèo Kha, Lý Khoa ra vẻ thoải mái mà nói: "Chúng ta đã ở bên ngoài tìm một ngày rồi, có khi Cẩu Đản đã sớm về nhà, bây giờ đang ở nhà chờ chúng ta đấy."
Mèo Kha dùng hai móng vuốt ôm lấy tay Lý Khoa, dùng đầu dụi vào cánh tay Lý Khoa.
Cảm giác được xúc cảm mềm mại trên cánh tay và sự lo lắng của mèo Kha, thần kinh căng thẳng của Lý Khoa mới thả lỏng một chút, "Đi thôi!"
Sắp sang năm mới, không có nhiều người đi lại trên đường, mèo Kha rũ lỗ tai, chán nản nhỏ giọng nói: "Cẩu Đản bị mù đường, ngay cả cảm giác phương hướng cơ bản nhất cũng không có, trái phải cũng không phân rõ được, lỡ bị kẻ xấu lừa đi thì phải làm sao bây giờ?"
Lý Khoa cũng rất lo lắng, nhưng không khoa trương như mèo Kha, anh lấy điện thoại di động ra và bật âm nhạc, che đi tiếng mèo Kha nói chuyện, trấn an nói: "Anh đã đến Cục Cảnh sát rồi, qua hai mươi bốn giờ có thể lập án
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666343/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.