Gian nan lắm mới dẫn dắt Ôn Cẩm miễn cưỡng nhận biết được mấy đồ làm bếp đó, Lý Khoa ở phòng khách đứng ngồi không yên, cái trán thậm chí rịn ra một ít mồ hôi.
Lại nghĩ đến mấy thứ thức ăn độc hại của anh làm, còn cả các thao tác sai lầm khi vào phòng bếp trước kia, kết quả bị chủ nhà cho là có ý định phóng hỏa, Lý Khoa siết chặt điện thoại di động trong tay, ánh mắt nhìn chòng chọc về phía phòng bếp, chuẩn bị gọi 119* bất cứ lúc nào.
(*) 119: Số điện thoại cứu hỏa của Trung Quốc.
Mà trong phòng bếp, mèo Kha ngồi xổm bên cạnh bồn rửa mà chậm rãi liếm móng vuốt, thi thoảng liếc nhìn Ôn Cẩm đang thuần thục xử lý thức ăn.
Vốn luôn phải nghẹn họng dưới những cử chỉ hành động lơ đãng của Lý Khoa, Ôn Cẩm hiếm khi ghi lại được một điểm, thậm chí lúc rán thức ăn còn vui vẻ đến mức hát lên khe khẽ. Người hiếm khi đùa dai một phen là anh lúc này đang xắn tay áo, đeo tạp dề, đảo đảo môi rán. Kính mắt gọng vàng mang đầy khí chất của người thành đạt bị che phủ bởi làn khói mỏng khiến anh có vẻ đầy khí chất khói lửa đời thường.
Cái này gọi là, bề ngoài tinh anh lại còn hiền thục, đảm đang.
Chibi trong lòng Tề Vanh vui sướng hoa chân múa tay, cô ấy xắn tay áo lên, khuôn mặt tươi cười rất tươi sáng, xinh đẹp, tiến lên nói: "Có cần tôi hỗ trợ chuẩn bị bát đĩa không?"
"Ừ, làm phiền cô lấy cái đĩa dài nhất kia." Ôn Cẩm thuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666292/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.