Ngày xưa có Lưu Bị đến mời Khổng Minh ba lần, nay có Tề Vanh đến ổ mèo n lần, thái độ lần sau ôn hòa hơn lần trước. Một tuần trôi qua, bây giờ tới nhà, gần như cô ấy không hề đề cập tới chuyện khuyên Lý Khoa quay về công ty làm nữa.
Các cuộc điện thoại đầy kiên trì của đàn anh bắt đầu ngừng từ khi Tề Vanh tới đây. Lý Khoa biết rõ chỉ số thông minh của Tề Vanh cao thế nào, đầu óc hoạt động mạnh mẽ bao nhiêu, anh nhanh trí không để Lý Cẩu Đản thực sự tiếp xúc chính diện với cô ấy.
Nhưng...
Mèo người Ôn Kha và con mèo thật Vương Nhị Cẩu, từ sau lần trèo lên bả vai Tề Vanh, mỗi ngày đều ngồi xổm chờ cô ấy đến. Hai tên tranh nhau bò lên người cô ấy, trong lòng quan hót phân cao cấp chính quy là Lý Khoa đây thực sự không thoải mái chút nào.
"Kính coong."
Tiếng chuông cửa vang lên, Lý Khoa ngẩng đầu lên, vừa lúc thoáng nhìn thấy hai con mèo phi như bay ra ngoài. Ôn Kha thuần thục giẫm lên lưng Vương Nhị Cẩu treo lên nắm cửa, dùng cân nặng mở cửa cho Tề Vanh.
Đứng nhìn toàn bộ quá trình, Lý Khoa yên lặng lau mồ hôi trên đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Luyện được tuyệt kỹ đó từ bao giờ thế, sao anh không biết gì cả..."
"Đại Cẩu, Nhị Cẩu thật ngoan, xem chị mang cái gì cho các em này." Tề Vanh ôm cái thùng giấy to, khóe miệng mang theo nụ cười đứng ở cửa.
Hai con thân mèo tim chó loanh quanh bên chân Tề Vanh, kêu meo meo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666287/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.