Cả phòng dường như đều im hơi lặng tiếng, chăm chú lắng nghe lời anh nói. Thế rồi Phong khẽ bật cười.
- Người mà cháu đang nghĩ đến... Ôi trời... Cô ta là một du côn đấy!Tính tình ngang bướng không chịu nổi, cái miệng thì suốt ngày đi la mắng người khác, ai làm trái ý là quát ngay. Việc mặc váy và trang điểm đốivới cô ta mà nói đó là việc dở hơi nhất trên đời. Còn nữa, cô ta...
Phong miệt mài kể tất tần tật tính xấu của con Lăng, sau đó còn kể luônchuyện anh bị nó ăn hiếp như thế nào, nhưng rồi cho đến phút cuối cùng,anh bỗng kết lại bằng câu nói.
- Nhưng nhìn tổng thể thì cô ta... cũng rất là dễ thương...
- Ây da! Cháu thật là biết cách chọn người quá đấy Phong ạ.
Ông Vũ bật cười khi thấy mặt Phong đỏ ửng lên. Nhờ mấy câu chuyện thú vịcủa Phong, cả căn phòng dường như trở nên sống động hơn vài chút.
- Tôi có một đứa con gái, con bé ấy cũng rất là ngang bướng.
Bỗng từ đâu đó xuất hiện giọng nói trầm ấm vang vọng trong không gian, khiến mọi người đang cười đùa vui vẻ bỗng liền im hơi lặng tiếng. Sau một vài giây rơi vào yên tĩnh, cuối cùng cả phòng mới nhận ra chủ nhân của câunói ấy chính là ông Lâm.
- Sao? Ông bảo ông có một đứa con gái ngang bướng à?
Ông Vũ cao giọng hỏi.
Vẫn là giọng nói trầm ấm quen thuộc ấy vang lên.
- Phải... Nhưng mà... Đã hơn mười năm nay rồi... Tôi vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-du-con/2544705/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.