Sau một ngàydài đầy mệt mõi, Lăng Lăng trở về nhà với gương mặt chẳng thể bơ phờhơn. Nó vào nhà, đi ngang qua bà, và thẳng bước vào phòng luôn.
Tắm rửa xong xuôi, nó nằm dài trên giường rồi với tay lấy điện thoại gọi cho Thuỵ An.
- Alo?
- An này...
Nó mệt mõi kéo dài giọng gọi Thuỵ An. An nghe thế là hiểu chuyện ngay, nên đã từ tốn tâm sự với nó.
- Tao đây.
- Chuyện ban sáng... tao không cố tình tỏ thái độ với mày đâu. Chỉ là tao... tao...
Nó hết ngập ngừng, rồi lại tới ấp úng, đợi chờ mãi mà vẫn không nói đượcmột câu trọn vẹn nào. Chẳng để nó giải thích dài dòng chi nữa, Thuỵ Anhiểu chuyện nên đã thủ thỉ với nó rằng.
- Tao hiểu mà, mày không cần phải giải thích nữa đâu.
Lăng Lăng như trút được gánh nặng, liền thở dài an tâm.
Thế rồi lại tới phiên Thuỵ An ngập ngừng, hỏi nó.
- Vậy là... chuyện mày thích Phong... là...
- Tao không có! Lúc đó chỉ là... là tao thuận miệng nói thế thôi. Vìmày cứ nói mãi nói mãi nên tao mới nói thế để... để mày không nói nữa.
Nó gấp gáp giải thích với An. Nhưng An không tin, vì ngay trong cách ăn nói của nó đã sặc mùi gian xảo rồi.
- Haiz, vậy là giờ mày không còn cần nước ép đào của tao nữa rồi. Con nọng quả thật nói không sai mà...
- Này! Tao đã bảo không có là không có, mày mà nói thế nữa là tao cắt lưỡi mày cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-du-con/2544703/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.