Người nọ im lặng không lên tiếng, cố tình khiêu khích sự tò mò của Lâm Ngọc. Cô nhíu chân mày, ngồi dậy đi đến chỗ đó. Bước đến càng gần, không hiểu sao có khí lạnh tỏa ra làm cô lạnh lạnh nổi da gà, cất tiếng hỏi
"Là ai?"
Thình lình một cánh tay rắn chắt kéo Lâm Ngọc vào trong góc nhỏ giữa hai vách tường, cô bị đè áp sát, lưng dựa vào tường lạnh lẽo.
"Muốn gì đây?" Lâm Ngọc nhìn người trước mắt, đuôi mắt chứa đầy ý cười.
"Trốn tiết vui lắm sao?" Thiên Hạo một tay chống lên trên đầu cô, tay còn lại đặt trên vai, khóa chặt Lâm Ngọc ở giữa.
"Tôi được giáo viên đặt cách nghỉ học, không phải trốn" Cô lắc lắc ngón tay, tỏ vẻ mình vô tội.
Thiên Hạo nheo mắt, mặt tiến lại gần hơn
"Thật không? Tôi không nghĩ như vậy"
"Tin hay không tùy anh" Cô nhún vai, biết làm sao được, cô nói thật mà người ta không tin.
Bất giác cô nhìn Thiên Hạo, mấy ngày không gặp anh hình như gầy hơn thì phải, nhưng càng gầy càng đẹp, khuôn mặt anh tuấn không bị ảnh hưởng chút nào.
Thấy anh không có ý bỏ tay ra, mặt hai người sắp dính chùm lại, Lâm Ngọc chống tay đẩy người Thiên Hạo ra
"Này, định đứng đây luôn hả?"
Hành động của cô không làm khoảng cách giữa hai người xa hơn mà còn gần hơn
"Suỵt!" Thiên Hạo đưa tay che miệng cô lại, không cho cô nói nữa.
Cái gì vậy, từ xa nghe có tiếng người, Lâm Ngọc nín thở, không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-dau-gau/2024026/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.