Lâm Ngọc bực bội ôm gối, đắp chăn kín đầu. Nghe thấy tiếng động ngoài phòng, chắc anh ta chưa về. Tên khốn, dám đến nhà cô, định ăn nhờ ở đậu luôn à. Bụng cô lại bắt đầu cồn cào rồi. Ko biết sao dạo này cô rất mau đói, cách hai tiếng lại réo lên. Cô ôm bụng đói ráng ngủ nhưng ko được. Bất chấp tất cả, cô lao ra khỏi phòng, liền thấy cảnh ai đó đang cưỡnghôn Mao của mình, lửa giận ngút trời. Lâm Ngọc hét to "Anh làm gì Mao của tôi vậy?" Lâm Ngọc chạy tới cướp chú mèo trong tay Thiên Hạo.
Thiên Hạo nhún vai tỏ vẻ như cô đã thấy, anh đứng dậy,nhìn đồng hồ chỉ 6h30, lắc lắc vai "Đói chưa?"
"Tôi đói thì có liên quan gì đến anh, anh đi về đi" Cô có đói thì cũngko cần cho tên đó biết. Nhưng cái bụng của cô lại phản chủ, réo liên hồi "rột..rột..rột"
"Coi bộ dạ dày của cô còn thật lòng hơn cái miệng đó" Anh mỉm cười, chỉ chỉ bụng cô.
Lâm Ngọc xấu hổ, ôm mèo đi đến tủ lạnh, lấy bánh snack, bò khô, nướcngọt,...sau đó trở lại ngồi xuống sô pha, mở từng cái ra nhắm nháp, kothèm nhìn Thiên Hạo một cái.
Cô gái đáng chết! Coi anh như kokhí. Nhìn từng món đồ ăn trên bàn, Thiên Hạo nhíu mày, híp lại mắt đẹp.Mấy món này ko có chất dinh dưỡng, cô cứ để bụng đói mà ăn như vậy. Tình trạng này nếu kéo dài sẽ bị đau bao tử, ko tốt cho sức khỏe tí nào.
Lâm Ngọc cảm nhận được ánh mắt anh nhìn mình ko rời, cô nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-dau-gau/2023988/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.