Bác sĩ đổi thuốc xong cho cô, liền đi ra bên ngoài, bên trong căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lộc Viên Viên hoài nghi mình bị điếc.
Cô nuốt nước miếng xuống, hỏi lại một lần:
"....Anh nói cái gì?"
"Anh nói, anh đưa em trở về ký túc xá," Tô Lâm đứng thẳng,
"Ôm hay cõng, em chọn một cái."
"......"
Anh cười một chút, như đang trêu ghẹo cô:
"Chắc không đến mức....Em muốn nhảy một chân trở về đâu nhỉ?"
Lộc Viên Viên há miệng thở dốc, rồi lại đóng lại.
Vị trí phòng y tế, sân thể dục cùng ký túc xá, đại khái là một hình tam giác. Mặc dù cô là dân mù đường, không biết cụ thể phương hướng, nhưng lại nhớ được thời gian đi trên đường tiêu tốn bao nhiêu thời gian.
Nơi này cách ký túc xá....
Nếu nhảy một chân trở về, thật sự có chút xa quá.....
Cô cúi đầu nhìn chân mình.
Bởi vì hôm nay cô đi đôi giày vải có dây buộc, sau khi băng bó lại vẫn nhét được vào trong, chỉ là dây giày được nâng lên cao, cô cũng dứt khoát không buộc dây giày.
Cô thử thăm dò đem chân đang ở trong không khí chạm lên mặt đất.
Khi mũi giày chạm đất thì vẫn ổn, chờ gót chân vừa chạm xuống đất, trong nháy mắt cảm giác vừa chua xót vừa đau nhức ngay lập tức từ mắt cá chân truyền đến. Cô nhanh chóng nhấc chân lên, lại treo lơ lửng trong không khí.
Cô nhíu mày lại.
Chuyện này làm sao xử lý đây.....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-dang-yeu-nhat-tren-doi/2764730/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.