Lý Càn cho dù có tốt tính đến đâu đi chăng nữa, bị người khác khiêu khích lâu như thế, lại còn là một đứa trẻ con mới lớn, cũng đã hết kiên nhẫn nổi rồi.
Huống hồ gì tính tình của ông ta còn không được xem là tốt.
Vì thế khi nghe thấy những lời này của Kiều Khanh ông ta ngay lập tức hừ một tiếng.
“Con nhóc không biết trời cao đất dày là gì, ai cho cô cái gan để đến đây ngang ngược khiêu khích tôi thế hả? Nếu như đã không bỏ được ra sáu trăm nghìn nhân dân tệ thì phải xử lý theo quy tắc của chúng tôi.”
Thẩm Vân nổi giận lên: “Các người muốn làm cái gì?”
Lý Càn nói: “Ba trăm nghìn nhân dân tệ, một bàn tay, các người thương lượng xem nên lấy bàn tay của ai?”
Thẩm Vân nghe thấy thế trước mắt liền tối sầm lại, tiến lên phía trước kéo Kiều Khanh lại: “Cô Kiều à, chúng ta quay về đi, để dì từ từ…”
“Lùi về sau.” Kiều Khanh lạnh lùng nói, đưa tay lên cởi chiếc áo khoác của mình ra, ném về phía sau, ném vào trong lòng của Lâm Tích Nhan.
Nhưng ánh mắt lại đặt ở trêи người Lý Càn: “Ba trăm nghìn nhân dân tệ không đáng là gì, nhưng tôi sẽ không đưa cho ông thêm một đồng một cắc nào đâu, tôi ở đây đấy, giỏi thì đến lấy bàn tay của tôi đi.”
“Nhìn thì có vẻ xinh xắn đấy, đáng tiếc lại không biết sống chết là gì.” Vẻ mặt Lý Càn ủ rũ nói, nhìn về phía người phụ trách ở bên cạnh: “Nếu như cô ấy đã không biết yêu quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201604/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.