Chương trước
Chương sau
Lý Càn cho dù có tốt tính đến đâu đi chăng nữa, bị người khác khiêu khích lâu như thế, lại còn là một đứa trẻ con mới lớn, cũng đã hết kiên nhẫn nổi rồi.
Huống hồ gì tính tình của ông ta còn không được xem là tốt.
Vì thế khi nghe thấy những lời này của Kiều Khanh ông ta ngay lập tức hừ một tiếng.
“Con nhóc không biết trời cao đất dày là gì, ai cho cô cái gan để đến đây ngang ngược khiêu khích tôi thế hả? Nếu như đã không bỏ được ra sáu trăm nghìn nhân dân tệ thì phải xử lý theo quy tắc của chúng tôi.”
Thẩm Vân nổi giận lên: “Các người muốn làm cái gì?”
Lý Càn nói: “Ba trăm nghìn nhân dân tệ, một bàn tay, các người thương lượng xem nên lấy bàn tay của ai?”
Thẩm Vân nghe thấy thế trước mắt liền tối sầm lại, tiến lên phía trước kéo Kiều Khanh lại: “Cô Kiều à, chúng ta quay về đi, để dì từ từ…”
“Lùi về sau.” Kiều Khanh lạnh lùng nói, đưa tay lên cởi chiếc áo khoác của mình ra, ném về phía sau, ném vào trong lòng của Lâm Tích Nhan.
Nhưng ánh mắt lại đặt ở trêи người Lý Càn: “Ba trăm nghìn nhân dân tệ không đáng là gì, nhưng tôi sẽ không đưa cho ông thêm một đồng một cắc nào đâu, tôi ở đây đấy, giỏi thì đến lấy bàn tay của tôi đi.”
“Nhìn thì có vẻ xinh xắn đấy, đáng tiếc lại không biết sống chết là gì.” Vẻ mặt Lý Càn ủ rũ nói, nhìn về phía người phụ trách ở bên cạnh: “Nếu như cô ấy đã không biết yêu quý bản thân mình thì để cho cô ấy được như ý nguyện đi.”
“Vâng, ông Sáu.”
Người phụ trách vừa vẫy tay, trong chốc lát một đám người từ bên trong xông ra, gương mặt ai nấy đều dữ tợn.
Hai mẹ con nhà Thẩm Vân bị dọa sợ tới kêu lên, đám người này nhận được lệnh xong, mục tiêu rõ ràng xông tới chỗ Kiều Khanh.
Kiều Khanh đưa tay ra tóm lấy cổ tay của một người ở phía trước, trong nháy mắt liền vang lên tiếng gãy xương “rặc rặc”.
Người này đau đớn đến mức sắc mặt biến dạng, con dao trong tay chốc lát rơi xuống đất.
Kiều Khanh lại nghiêng người, né tránh đường dao đâm tới từ một phía khác, giáng một đấm vào phần bụng của người này, người bị đánh ngay lập tức ôm lấy bụng quỳ xuống.
Sau đó dựa vào tiếng gió, cô cúi đầu xuống, giơ chân lên đạp, lực rất nhanh rất chuẩn và rất mạnh.
Người này ngay lập tức bị đá bay, “rầm” một tiếng đập vào tường, rồi lại lại tụt xuống theo bức tường.
Ánh mắt của Lý Càn lộ ra vẻ kinh ngạc, trợn trừng mắt nhìn về phía người phụ trách: “Gọi hết bọn họ tới đây.”
Người phụ trách gật đầu: “Vâng.”
Không lâu sau đó, lại có một đám người xông từ phía trong ra, nhiều gấp ba lần số người ban nãy.
Nhưng cho dù là có bao nhiêu người tới đi chăng nữa thì Kiều Khanh vẫn không hề bị thương gì.
Bóng dáng luồn lách qua đám người đó giống như là hồn ma vậy, nhanh tới mức khiến người khác nhìn thấy mà hoa hết cả mắt.
Giống như việc thái rau hẹ vậy, người nào đến giải quyết người đó, chiêu nào chiêu nấy hiểm độc, không hề nể nang ai.
Không lâu sau đó, trêи mặt đất đã nằm la liệt người.
Lý Càn đã vô thức lùi vào góc tường, nhìn thấy phía mình càng lúc càng ít người, không khỏi lau mồ hôi.
Chính vào lúc này, ông ta đột nhiên nhìn thấy hai mẹ con ở bên ngoài vòng tranh đấu đang co ro, ánh mắt ngay lập tức sáng rực lên.
“Bắt lấy bọn họ cho tôi.”
Ông ta cuối cùng cũng hiểu ra, cô gái kia không phải là một người dễ đụng vào, nhưng nếu hai mẹ con nhà này ở trong tay ông ta thì còn sợ cô ta sẽ làm gì nữa?
Những người bao vây lấy Kiều Khanh nghe thấy thế không còn tha thiết gì việc đánh đấm nữa, quay người nườm nượp xông về phía hai mẹ con nhà Thẩm Vân.
“Rầm” một tiếng, chén trà ở trêи mặt bàn bọ Kiều Khanh đập vỡ vụn, cô tóm lấy một nắm mảnh sứ, tung ra.
Hàng chục âm thanh vũ khí sắc nhọn xé rách không khí vang lên, ngay sau đó nhưng âm thanh thảm thiết vang lên nhao nhao.
Những người vây lấy hai mẹ con nhà Thẩm Vân toàn bộ đều ôm lấy cánh tay hoặc bộ phận khác ngã xuống.
“Muốn bắt tôi sao? Còn phải xem các người có đủ bản lĩnh không đã!”
Giọng nói lạnh lùng của kiều Khanh vang vọng lên trong căn phòng.
Lý Càn đã hoàn toàn ngây người ra, còn chưa đợi ông ta có phản ứng gì, trêи cổ đã lập tức ớn lạnh.
Ngón tay của Kiều Khanh kẹp một mảnh sứ, quàng qua cổ của ông ta: “Giấy vay tiền đâu?”
Lông lá Toàn thân Lý Càn dựng đứng hết cả lên: “Đừng manh động, đừng manh động, có gì từ từ nói.”
“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, hỏi ông một lần nữa, giấy vay tiền đâu?”
Nói xong mảnh sứ ở trong tay của Kiều Khanh lại ghì mạnh hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.