Kiều Khanh: “… Tôi thấy anh chắc là không bị đau nữa rồi.”
“Có cho không?”
Kiều Khanh: “…”
“Không cho thì tôi tự lấy được chứ?”
“Anh…”
Kiều Khanh vừa mới mở miệng thì chiếc kẹo ʍút̼ trong miệng đã bị lấy mất.
Nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trước mặt, cô nhanh chóng lùi lại sau một bước.
Quân Dạ Huyền dành được chiếc kẹo ʍút̼ ăn thì cười rất đắc ý: “Thật là ngọt.”
Một câu nói không đầu không đuôi không biết là đang nói về người hay về kẹo.
Kiều Khanh dù có bình tĩnh đến đâu thì trêи mặt vẫn xuất hiện một màu đỏ đáng nghi.
“Anh không muốn xử lý vết thương nữa hả?”
Quân Dạ Huyền khóe cười nham hiểm, giống như kiểu một con mèo vừa ăn trộm cá xong.
“Muốn.”
Sau đó anh lười biếng nằm ở trêи giường, bày ra tư thế quyến rũ dụ dỗ con gái nhà lành.
Kiều Khanh hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc để không đạp văng ai đó ra ngoài. Cô lấy bông đã tẩm thuốc sát trùng nhanh chóng lau sạch vết máu quanh miệng vết thương.
Nhìn miệng vết thương dữ tợn, giọng Kiều Khanh bình thản nói: “Anh mà cứ tùy tiện như vậy nữa thì vết thương này một tháng nữa cũng không khỏi được.”
Khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Quân Dạ Huyền lộ ra vẻ tủi thân.
“Khanh Khanh lòng cô làm bằng đá hay sao vậy? Tôi vì cô nên mới bị thương đó.”
Kiều Khanh cười một tiếng: “Bà ấy già rồi, cây gậy chống đập xuống người sẽ không có bao nhiêu lực, căn cứ vào âm thanh phát ra có thể tính toán được.”
“Tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201571/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.