Nhìn nét mặt của hai người họ là biết họ đã hiểu lầm rồi.
Quân Dạ Huyền và Kiều Khanh chưa kịp giải thích đã thấy Hà Vãn Thanh đẩy Mục Cảnh Hành ra, nụ cười tươi như hoa luôn thường trực trêи gương mặt của bà: “Cô con gái của dì toàn nghĩ một đằng nói một nẻo. Ban nãy miệng bảo ghét bỏ là thế, nhưng trong chớp mắt đã tiến triển nhanh đến thế.”
Dứt lời, bà lấy một tay che mắt, tay còn lại cầm nắm cửa.
“À, tụi dì không thấy gì cả! Hai đứa cứ tiếp tục nhá! Miễn đừng làm gì quá đáng là được!”
Vừa dứt lời, bà đóng cửa cái “rầm”.
Kiều Khanh: “…”
Quân Dạ Huyền: “…”
Sự việc ồn ào như trò hề vừa rồi khiến Kiều Khanh thấy không thoải mái khi thay băng cho Quân Dạ Huyền.
May là Quân Dạ Huyền không chọc cô nữa.
Thay thuốc xong, lúc xuống lầu, hai người họ bắt gặp Hà Vãn Thanh và Mục Cảnh Hành đang nhìn chăm chăm vào họ với ánh mắt sâu xa.
Kiều Khanh buộc phải đi nhanh hơn, cô bước xuống trước.
Hà Vãn Thanh kéo Kiều Khanh sang một bên rồi háo hức hỏi cô: “Sao rồi con? Hai đứa tới đâu rồi?”
Kiều Khanh đỡ trán rồi đáp lại với giọng điệu bất lực: “Mẹ nghĩ nhiều rồi, con với anh ta chả có gì với nhau đâu.”
Vẻ mặt của Hà Vãn Thanh thay đổi ngay tức khắc với ý “Mẹ biết con đang ngượng mà”, còn Kiều Khanh thì không nói nên lời.
Ngay lúc ấy, Mục Cảnh Hành chặn Quân Dạ Huyền ở đầu cầu thang rồi nói nhỏ: “Anh ba à, anh nhanh tay thật đấy.”
Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201547/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.