Cả bàn cờ vây cũng chịu xui xẻo theo, “cạch" một tiếng, quân cờ rơi lả tả trêи đất.
Nhưng hai người đều không rảnh bận tâm những chuyện này, cảm nhận được cảm giác ấm áp của nhau trong nháy mắt đó, cả tư thế ấm áp trước đó, Quân Dạ Huyền và Kiều Khanh đều ngây ngẩn cả người.
Người lấy lại tinh thần trước vẫn là Kiều Khanh, cô không chịu nổi người đang nằm sấp ở trêи người mình, bèn vội vàng đưa tay nhấn một cái vào một góc mà Quân Dạ Huyền không thấy được.
Quân Dạ Huyền nghe thấy tiếng động, chỉ cảm thấy giá sách sau lưng lại khôi phục về chỗ cũ.
Nhưng nhìn cô căng thẳng như vậy nên anh không quay đầu lại.
Một giây sau, bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của Kiều Khanh: “Anh thích nhìn lén bí mật của người khác như vậy à?”
Quân Dạ Huyền nói giọng hơi vô tội: “Không phải tôi cố ý đè vào."
Kiều Khanh hít sâu một hơi: “Đứng dậy khỏi người tôi!"
Quân Dạ Huyền nghe vậy thì khuôn mặt không khỏi nóng lên, không nói gì nữa mà vịn lan can đứng dậy.
Ai ngờ thân thể còn chưa kịp đứng thẳng, trong lúc đang lùi lại thì đột nhiên dẫm lên một quân cờ bóng loáng nên mất thăng bằng, lại ngã trở về.
Kiều Khanh: “…”
Cằm Quân Dạ Huyền đập lên vai Kiều Khanh, anh nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói như đang nghiến răng.
“Anh cố ý à? Não không phát triển đầy đủ hả?”
Nghe Kiều Khanh nói, Quân Dạ Huyền lại không quá xấu hổ.
Hai tay anh vịn lan can hơi nhổm dậy, nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201546/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.