Thành phố Lương.
Màn đêm yên tĩnh không có một âm thanh kể cả tiếng gió.
Kiều Khanh có một tiết tự học vào buổi tối. Lúc cô làm xong việc trực nhật thì cũng mười giờ đêm rồi.
Một tay cô khoác chiếc ba lô lên vai một cách hờ hững, một tay khác đút trong túi quần, chậm chạp bước ra khỏi cánh cổng trường cấp ba.
Đi qua một loạt hàng quán quà vặt thơm nức chính là một con đường nhỏ rợp bóng cây không người qua lại.
Ngọn đèn đường đã lâu không được sửa chữa chiếu xuống ánh sáng trắng mờ mờ.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh làm tiếng bước chân trở nên rõ ràng hơn.
Bước đi được một lát, đột nhiên Kiều Khanh dừng lại.
Mũi cô ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm trong không khí.
Lúc cô đang tò mò muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chỗ mắt cá chân đột nhiên bị xiết lại như đang bị thứ gì đó nắm chặt lấy.
Kiều Khanh dựa vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường cúi đầu nhìn xuống thì trông thấy một cánh tay tái nhợt đầy máu đang nắm lấy chân mình.
Chả trách cô lại có cảm giác dinh dính ươn ướt.
Kiều Khanh theo hướng cánh tay nhìn sang lập tức đối diện với một gương mặt đẹp đến mức không lời nào tả nổi.
Trong lúc Kiều Khanh thăm dò nhìn Quân Dạ Huyền thì anh cũng đang nằm trêи mặt đất nhìn ngược lại cô.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, âm thanh phát ra xen lẫn sự đau đớn: “Cứu tôi với!”
Khuôn mặt Kiều Khanh không chút thay đổi, từng lời thốt ra không chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201530/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.