Chương trước
Chương sau
Bỗng dưng Hạ Vị Sương cảm thấy hơi ngượng ngùng, xấu hổ. Đúng là tự bê đá đập chân. Cô không cách nào nhìn thẳng vào Tang Lộ. Quá gần, Tang Lộ cách quá gần, gần đến mức sắp kề sát mặt, khiến cô không có đủ không gian để hít thở.
Đôi mắt tím thẫm kia ánh lên tia sáng chói lóa khác người. Cô nhìn chị, thấy ngay ảnh phản chiếu nho nhỏ của mình trong đó.
Môi lưỡi Hạ Vị Sương khô khốc, ấy thế mà lại có cảm giác như người bị nóng chính là mình. Cô thẹn quá hóa giận, không nhịn được mà đẩy Tang Lộ một cái, cầm ly nước nhét vào tay đối phương: “Nóng thì uống nước đi, nhìn em làm cái gì!”
Tang Lộ lắc lư, chẳng những không cảm thấy phật ý mà ngược lại còn dâng lên một nỗi tò mò. Cô nghiêng nghiêng đầu, uống nước, lại hỏi với vẻ hết sưc tự nhiên: “Vì sao lại như vậy? Giận dỗi, xấu hổ…”
Hạ Vị Sương đột nhiên vươn tay che kín miệng Tang Lộ.
Bạch Thiến/Ngụy Vân Lang/Mễ Nhạc Nhạc: “Ồ…”
Tang Lộ bình tĩnh nhìn Hạ Vị Sương, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm trên lòng bàn tay. Hạ Vị Sương hít một hơi thật sâu, nói: “Xem ra chị không mệt nữa rồi. Đừng dựa vào người em, tự ăn cơm đi.”
Tang Lộ: “…”
Hôm nay, Tang Lộ lại học thêm được một đạo lí dù không ai dạy: Nhịn một chút lặng lẽ ăn đường, lùi một bước trời cao biển rộng.
Bữa lẩu đơn sơ lại khôi phục sự bình lặng vốn dĩ. Ăn được một lúc, Ngụy Vân Lang buông bát đũa, cất giọng nói: “Em có chuyện muốn nói với mọi người. Tin tức này có thể không được tốt lắm. Hy vọng mọi người chuẩn bị tinh thần.”
Nào ngờ tất cả mọi người ngồi đây lại không một ai cảm thấy bất ngờ. Đương nhiên, Tang Lộ chỉ đơn giản là không thèm quan tâm.
Ngụy Vân Lang thoáng xấu hổ: “Tốt xấu gì cũng cho chút phản ứng đi chớ.”
Hạ Vị Sương nói: “Tự dưng em hôn mê mấy bữa, đồ ngốc cũng biết là có nguyên do. Chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Ngụy Vân Lang cam chịu, nhún vai cười cười: “Được, vậy em nói thẳng. Em tính thấy tai tinh xuất thế rồi.”
Tai tinh từng được Ngụy Vân Lang tập trung nhấn mạnh rất nhiều lần, thậm chí hiện tại mấy người họ tụ bên nhau cũng mang trên người cái danh thảo phạt tai tinh. Bất thình lình, tai tinh mà trước kia mơ hồ như lọt giữa sương mù hiện thế, không thể không nói, quả là khiến người ta có cảm giác rất khó tả.
Bạch Thiến phá vỡ bầu không khí yên lặng, cười vớt đi miếng thịt giăm bông cuối cùng: “Lợi hại vậy sao? Vất vả cho em rồi Tiểu Ngụy. Vậy có phải tụi mình nên chuẩn bị hành trang đi tìm tai tinh hay không?”
Ngụy Vân Lang đè ngực xoa xoa, suy yếu nói: “Không vội, không vội. Tai tinh kia xuất thế, vốn là không để em nhìn thấy quá nhiều. Em cố chấp muốn tính ra vị trí của nó, bị phản phệ nên mới ngất đi. Bây giờ trong người vẫn còn hơi yếu, em phải dưỡng lại mới được.”
Hạ Vị Sương nói: “Từ từ dưỡng đi. Bây giờ chúng ta cần giấu nghề, không nên xằng bậy. Bất luận là em hay là Cục Than, Tang Lộ, trạng thái của mọi người đều không lí tưởng. Hiện giờ chúng ta là yếu nhất.”
“Phải rồi.” Nghĩ đến Trịnh Phách Tường, Hạ Vị Sương nói: “Thiếu chút nữa đã quên nói cho em biết. Dưới lầu có người…”
Ngụy Vân Lang bất tỉnh mấy hôm, vẫn chưa biết chuyện Trịnh Phách Tường.
“Người này đáng tin không?”
“Không biết.” Hạ Vị Sương lắc đầu, “Không có bạn bè mãi mãi, chỉ có ích lợi vĩnh hằng. Hợp tác cần phải đạt được điểm cân bằng. Điều đó không có nghĩa là trăm phần trăm tin tưởng cô ta, cũng thể nói là hoàn toàn không tin.”
Cơ mà nếu đã nhắc đến Trịnh Phách Tường thì Hạ Vị Sương cũng dứt khoát nói ra suy nghĩ của mình cho mọi người nghe.
"Em đang suy nghĩ, có lẽ em cần chủ động đến căn cứ một chuyến.” Hạ Vị Sương từ tốn nói, “Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có chuyện ngàn ngày phòng trộm. Mục tiêu của Cố Mẫn Chi là em và Tang Lộ. Rất xin lỗi vì đã liên lụy đến mọi người. Chuyện này em có trách nhiệm giải quyết. Đến khi ấy, mọi người cứ ở lại thành phố A chờ tụi em trở về, sau đó chúng ta lại cùng nhau giải quyết tai tinh.”
Bạch Thiến ngẩng đầu nhìn Hạ Vị Sương, vừa định cất giọng lên tiếng thì Hạ Vị Sương đã đè bả vai cô lại: “Chị Thiến, quan hệ của chúng ta thân thiết vậy rồi, em cũng không lan man, dài dòng nữa. Cục Than đúng là rất lợi hại, nhưng tình huống của chị khá đặc biệt, chị có thể rời khỏi mấy đứa nó sao? Thế giới này đã thay đổi lâu rồi, quá nguy hiểm, chúng nó không thiếu chị được.”
Trên thực tế, ngay cả chuyện đối mặt với tai tinh, Hạ Vị Sương cũng không muốn để Bạch Thiến tham gia. Bản thân Bạch Thiến không có sức chiến đấu gì, nếu được thì chị ở lại hậu phương chi viện là tốt nhất. Nếu không thể, vậy không cần phải liên lụy chị vào, có lòng là đủ rồi.
Bạch Thiến nghẹn lời, không đáp được, thậm chí còn có phần ảo não, không vui. Nhưng bảo cô bỏ mấy đứa nhỏ mà đi căn cứ thì thật sự cô cũng không làm được.
Đột nhiên, Ngụy Vân Lang lên tiếng: “Thế nên chị định đi căn cứ à? Cái ở thành phố B ấy hả?”
Hạ Vị Sương gật gật đầu: “Đúng vậy. Chị muốn giải quyết hoàn toàn ân oán giữa chị và Cố Mẫn Chi. Loại trừ hậu hoạn thì chúng ta mới có thể tiến hành đến bước tiếp theo.”
Ngụy Vân Lang vỗ đùi, nói: “Vậy không phải khéo quá rồi sao? Vị trí của tai tinh mà em tính ra vừa hay cũng tiện đường.”
Hạ Vị Sương sửng sốt: “Này…”
Không đợi cô nói xong, Ngụy Vân Lang đã cướp lời: “Trạng thái của Tang Lộ như thế mà chị định dẫn chị ấy đi căn cứ à? Hay là tự chị đi? Nói sao thì chị cũng là lực lượng nòng cốt trong đội thảo phạt tai tinh chúng ta. Đội trưởng là em đây phải gánh vác trách nhiệm trông chừng chị.”
Hạ Vị Sương dở khóc dở cười: “Chị không định đi ngay bây giờ. Chị muốn chờ thời tiết ấm lên một chút mới xuất phát.”
Ngụy Vân Lang cau mày.
Hạ Vị Sương chu đáo nói: “Em đang lo chờ lâu quá thì tai tinh sẽ sinh biến đúng không?”
Ngụy Vân Lang thở dài: “Thật vậy. Từ khi tỉnh lại đến giờ, em vẫn luôn lo lắng chuyện này. Có điều vốn dĩ ban đầu em cũng chỉ định đối phó nó một mình thôi. Có Tang Lộ giúp đỡ thì mừng lắm, nhưng chị ấy không thể ra tay thì đành chịu vậy.”
Ở đời, việc không như ý có đến tám chín phần mười. Cố Mẫn Chi đột nhiên xuất hiện. Trạng thái của Tang Lộ không tốt. Cục Than cũng bị thương. Tai tinh bất ngờ giáng thế… Tiểu đội với số thành viên chỉ một bàn tay là có thể đếm hết bị những sự cố liên tiếp này làm cho không kịp trở tay. Nghiêm túc tính toán thì lại thấy đâu đâu cũng là rắc rối.
Hạ Vị Sương mím môi, nói: “Lúc trước em tiên tri đã biết Cố Mẫn Chi sẽ dẫn lượng lớn người đến đánh phủ đầu sau khi tuyết rơi, trước mùa xuân. Chỉ là năm nay tuyết rơi sớm quá… em cũng không nói chắc được thời gian cụ thể là khi nào.”
Mễ Nhạc Nhạc chợt lên tiếng: “Xem thêm lần nữa thì sao chị?”
Hạ Vị Sương nói: “Chị đã có ý định đi căn cứ, e là vận mệnh đã sớm thay đổi, sẽ không thấy được mối nguy hiểm ban đầu nữa. Nhưng mà em nói đúng, chị sẽ sử dụng dị năng quan sát thêm. Giờ cả Vân Lang và Cục Than đều rất suy yếu, bất luận làm gì cũng đừng vội, cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi tính tiếp.”
Mễ Nhạc Nhạc chững chạc gật đầu: “Chị nói đúng. Bất luận thế nào, cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi tính tiếp.”
Ngụy Vân Lang cười ha hả, vươn tay túm lấy bím tóc của Mễ Nhạc Nhạc, bị cô nhóc lườm mấy cái.
“Con nít con nôi mà sao như bà cụ non thế, già dặn dữ vậy.”
Mễ Nhạc Nhạc hất văng cái tay của Ngụy Vân Lang đi, hừ một tiếng: “Em không cãi với anh, dù sao mai mốt em cũng phải đi cùng anh.”
Hạ Vị Sương nhoẻn miệng cười, nói: “Nhạc Nhạc, em không định ở lại chơi với chị Thiến à?”
Mễ Nhạc Nhạc nhìn Hạ Vị Sương bằng ánh mắt vô tội: “Chị Thiến có rất nhiều mèo, mà em chỉ có Xíu Xiu thôi. Hơn nữa, em đâu có đi với chị, em đi theo anh Tiểu Lang mà. Chị không quản em được.”
Cô nhóc lanh lợi đã sớm nhìn ra ai dễ chơi, ai khó chơi rồi, mới không cho người lớn cơ hội giảng đạo đâu.
Hạ Vị Sương cũng không muốn rầy cô nhóc mãi. Huống hồ, chừng nào đi, đi kiểu gì còn chưa xác định. Cô bèn cười cười, không nói thêm gì, miễn cho tính phản nghịch của nhóc con lại trỗi dậy, càng hỏng chuyện.

Sau khi Ngụy Vân Lang và Cục Than tỉnh lại, tất cả cũng dần trở nên tốt hơn, tính cả thương tích của Trịnh Phách Tường. Vết thương của cô ta dường như đã hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí còn có thể đích thân dạy mấy người Hạ Vị Sương vật lộn. Khác với phong cách võ thuật mang phong phạm quân tử của Ngụy Vân Lang, kỹ thuật vật lộn của Trịnh Phách Tường vô cùng mạnh bạo, hung tàn, tập trung nhiều hơn vào tính thực dụng và hiệu quả.
Trong thế giới xác sống lấy việc sinh tồn làm đầu thì phương pháp dạy của Trịnh Phách Tường thực tế hơn. Thế nên sau này, Ngụy Vân Lang cũng vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà mon men đến học hỏi.
Sau đó bị đánh bờm đầu.
Chẳng qua người gần đây vừa lên chức cô giáo là Trịnh Phách Tường cũng gặp phải chuyện khá phiền lòng. Bởi vì cô phát hiện, mỗi khi không để ý thì phòng mình cứ bị quậy cho rất lộn xộn. Phòng quá nhỏ, không dạy được mấy học sinh. Nơi cô dạy học là chỗ hồ bơi trong nhà, thế nên những lúc ấy không thể không rời khỏi phòng mà lên lầu bảy. Ngoài ra, mỗi ngày cô sẽ tự sắp xếp cho mình một số hoạt động phục hồi chức năng thân thể, thực hiện ở hành lang.
Trên thực tế, Trịnh Phách Tường không có chìa khóa phòng trong tay. Cô cũng chẳng mấy gì để tâm chuyện ấy, bởi vì không có thứ gì muốn giấu giếm, không cho xem. Nhưng cô hay phát hiện căn phòng được sắp xếp ngăn nắp, quét dọn sạch sẽ cứ đột nhiên trở nên lộn xộn. Sau khi loại trừ khả năng Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc quấy rối, Trịnh Phách Tường trực tiếp nói chuyện này cho Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương ngơ ngác, thoạt tiên là đề ra thuyết âm mưu: “Có cả chuyện này nữa à? Khách sạn của chúng ta có mấy ô cửa kính bị vỡ, đến nay vẫn chưa sửa. Có khi nào là Cố Mẫn Chi phát hiện cô chưa chết nên sai người lẻn vào ẩn nấp, muốn tìm được thứ gây bất lợi cho cô ta từ trên người cô hay không?”
Nhất thời, Trịnh Phách Tường cũng bị thuyết âm mưu của Hạ Vị Sương kéo đi theo: “Tôi không biết trên người tôi có thứ gì đáng để cô ta chú ý.”
Hạ Vị Sương nói: “Để phòng bất trắc thì chúng ta điều tra hết khách sạn một lượt đi.”
Nếu đối phương chỉ là kẻ trộm, không gây ra uy hiếp thì dị năng của Hạ Vị Sương có tác dụng rất hạn chế, phỏng chừng cái gì cũng nhìn không ra, chẳng bằng cứ thế đi tìm khắp.
Hành động ấy vừa nhàm chán lại còn phí thời gian. Quan trọng nhất là cuối cùng cũng không thu hoạch được gì. Hạ Vị Sương bèn nói: “Không mấy thế này, cô dọn lên lầu sáu đi.” Đương nhiên sẽ không để Trịnh Phách Tường ở phòng 612, muốn cũng nhét không vừa.
Tuy đã được chỉ dạy mấy hôm nhưng Hạ Vị Sương vẫn còn tiếp tục quan sát Trịnh Phách Tường. Nếu Trịnh Phách Tường có lòng riêng, tạo thành uy hiếp thì cô cũng có thể phát hiện kịp thời. Hơn nữa, cô đã muốn để Trịnh Phách Tường dọn đến ở gần từ lâu rồi. Gần một chút còn tiện giám sát động tĩnh của đối phương. Nếu cô ta ở lầu hai trong khi tất cả mọi người ở lầu sáu, cô ta lặng lẽ làm gì dưới lầu thì chưa chắc có thể phát hiện ra.
Cơ mà chuyện quái dị trong phòng Trịnh Phách Tường, Hạ Vị Sương thật sự là không biết ra sao. Cứ để như thế mãi không giải quyết thì không yên lòng nổi. Trịnh Phách Tường ngẫm nghĩ, cảm thấy như thế cũng tốt. Lầu hai quá gần mặt đất, cứ sợ xác sống biến dị sẽ thừa lúc đêm tối mà tập kích, không an toàn.
Nhưng có ai ngờ, sau khi dọn lên lầu sáu, vào phòng 610 rồi thì chuyện quái dị vẫn không hề ngưng nghỉ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn từng ngày. Trịnh Phách Tường đi ngủ như bình thường, một giấc ngủ dậy, mở mắt ra đã thấy cả phòng thành bãi chiến trường. Ly nước trên bàn thì nằm chỏng chơ dưới đất, nước đổ. Những thứ đồ dùng cá nhân như bàn chải đánh răng, khăn lông vốn được bày ngay ngắn giờ cũng rớt trên sàn. Ngăn tủ bị mở, quần áo từng được xếp gọn gàng giờ vương vãi từ ngăn kéo đến tận cửa sổ. Giày trong tủ giày và dép lê đặt ở mép giường cũng méo lệch cả.
Trịnh Phách Tường: “…” . Truyện Việt Nam
Gần như có thể nói là tất cả đồ đạc cô từng sửa sang gọn gàng sau khi dọn vào phòng mới đều bị làm cho rối tung.
Mới sáng sớm, Trịnh Phách Tường cảm giác huyệt Thái Dương giật giật. Cô hít sâu một hơi, sắc mặt vẫn bình tĩnh lạ thường, nhìn không ra là có đang giận hay không. Cô cẩn thận bước xuống giường, không dọn dẹp ngay mà quan sát căn phòng.
Quả nhiên, vẫn hệt như những lần trước, hoàn toàn không tìm ra dấu vết gây án như dấu chân các thứ.
Là thứ gì mà có thể gây án trong khi cô ngủ, lại còn không bị cô phát hiện?
Nguy hiểm, hết sức nguy hiểm.
Trịnh Phách Tường ngẫm nghĩ rồi cam chịu sửa sang tất cả mọi thứ trong phòng về như cũ, không nói thêm gì. Cô tiếp tục rửa mặt, ăn cơm, tiêu hóa, khởi động người, sau đó dạy mấy người Hạ Vị Sương…
Tất cả những hoạt động của cô đều hết sức quy luật, bao gồm cả việc căn phòng trở nên rối tung.
Lại một đêm khuya nữa.
Một cái đuôi đen tuyền lặng lẽ kéo cửa sổ hé mở một cách hết sức từ tốn. Thân thể mềm mại linh hoạt nhảy vào phòng. Lớp đệm thịt vừa mềm vừa đàn hồi đạp trên thảm, không gây ra bất kì tiếng động gì.
Sau đó, nó vung bốn chân, bước đi thong thả, không nhanh không chậm. Cái đuôi dài duỗi ra quấn lấy cái ly trên bàn, nhẹ nhàng đặt xuống đất, không một tiếng động.
Suốt cả quá trình cực kì thành thạo, cực kì im ắng, vừa nhìn đã biết là kẻ lành nghề, gây án thường xuyên.
Kẻ gây án to gan mà kiêu ngạo, bắt đầu gây rối hết sức thuần thục, đồng thời tự đắc mà vênh cái mặt xù lông đen thùi.
Nhưng nó lại không ngờ, trong bóng đêm, một đôi mắt lặng lẽ hé mở…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.