Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau
BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 61 Tác giả: Hữu Tình Khách Edit: Alex _____________ Hạ Vị Sương khắp cả căn hộ, tìm được mấy túi đồ ăn vặt trong ngăn tủ ở phòng ngủ. Cô ăn hai gói phồng tôm và bánh quy lót bụng, chừa lại cho Bạch Thiến một nửa. Hạ Vị Sương mặc quần áo cũ của nữ chủ nhà, không vừa người lắm. Đối với cô thì hơi nhỏ một chút, nhưng Bạch Thiến hẳn là thích hợp. Hạ Vị Sương còn cắt tóc ngắn lên đến bả vai, bằng không gội sẽ lâu khô, hành động cũng không tiện. Cô ngậm đèn pin, cầm kéo xén xoạch xoạch trong phòng tắm ẩm ướt. Những sợi tóc đen rơi đầy trên sàn. Tấm gương phản xạ lại ánh sáng đèn pin trông vặn vẹo, mơ hồ. Tay nghề cắt tóc của Hạ Vị Sương vụng về mà tệ hại, thôi dứt khoát mặc kệ chuyện đẹp xấu. Hạ Vị Sương bỏ hết quần áo dơ mà hai người đã thay cùng rác rưởi vào túi nilon, tóc vụn thì đốt, sau đó quét sơ cả phòng một lượt. Cô lấy từ hộc tủ ra thêm chiếc chăn mỏng, lau khô tóc xong là mệt mỏi leo lên nằm ngủ bên cạnh Bạch Thiến. Một giấc này không biết ngủ bao lâu. Hạ Vị Sương là bị động tĩnh bên cạnh làm giật mình thức giấc. Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, cô đã cho rằng Tang Lộ lại đuổi tới. Kinh ngạc ngẩng đầu mới nhìn đến trong bóng đêm là Bạch Thiến đang chậm rãi đứng dậy, định uống nước. Trên tủ đầu giường chỉ có một ít nước đun sôi để nguội. Hạ Vị Sương lại đưa cho chị hai túi đồ ăn vặt: “Chị thấy sao rồi?” Bạch Thiến cười yếu ớt, tựa nghiêng vào đầu giường, không dám đè lên phía vai bị thương: “Đỡ hơn nhiều rồi, có điều vẫn còn hơi đau đầu, không mấy tinh thần. Em thì sao?” “Em không có sao.” “Kéo màn lên đi. Chị xem vết thương sau lưng em nào.” Màn kéo lên, căn hộ tối tăm lập tức trở nên sáng sủa. Không biết hiện tại đã mấy giờ. “Em cắt tóc à?” Thấy mái tóc ngắn đi của Hạ Vị Sương, Bạch Thiến thoáng kinh ngạc, nhưng rồi lại bình tĩnh rất nhanh, không hỏi thêm gì, “Cũng xinh đấy chứ.” Hạ Vị Sương cười cười: “Mùa hè cắt lên cho mát.” Nói đoạn, cô kéo áo xuống, đưa lưng hướng Bạch Thiến, đồng thời cũng tự vươn tay mò mẫm. Đằng sau là một mảng mài đã khô cứng, động tác hơi mạnh một chút sẽ đau như vết thương bị rách. Bạch Thiến cười nói: “Trẻ tuổi thì thể chất tốt thật đấy.” Hạ Vị Sương lại kéo áo, mang thuốc đến: “Chị uống thuốc trước đi.” “Có mấy viên vậy thôi á?” “Vâng.” Hạ Vị Sương nói, “Đồ ăn cũng gần như là không có. Chốc nữa em và Cục Than sẽ ra ngoài tìm, chị ở lại nghỉ ngơi trước đi.” Bạch Thiến lắc đầu nói: “Khó khăn lắm tụi mình mới tránh được Tang Lộ, nên đổi một chỗ an toàn trước vẫn hơn.” Hạ Vị Sương dù đã đói đến bủn rủn nhưng vẫn có thể gắng gượng được. Cô chỉ lo cho Bạch Thiến: “Không sao thật chứ?” Bạch Thiến nói: “Chúng ta xuống dưới lầu tìm chiếc xe đi. Yên tâm, chị còn chưa yếu ớt tới mức đó.” “Vậy được rồi, đổi chỗ trước vậy.” May mà các cô còn có Cục Than hỗ trợ, cho dù hiện tại vô cùng suy yếu thì vẫn có thể bảo vệ được bản thân. Hạ Vị Sương thu dọn đồ đạc trong phòng, mang đi luôn cả số quần áo dơ. Hai người thay đồ bảo hộ mới, mang thêm khẩu trang rồi xuống dưới lầu tìm một chiếc xe lái đi. Vì không thể nào lái xe mà không có chìa khóa như trong phim nên quá trình tìm xe vẫn hơi tốn công. Vừa lên xe, Hạ Vị Sương đã lập tức mở điều hòa, bằng không thật sự có thể khiến người ta chết nóng. Trên đường có đi ngang qua siêu thị, sạp trái cây và nhà hàng nhỏ, tiếc là những chỗ đó cơ bản đều đã bị cướp sạch. Tầm này nếu muốn tìm thức ăn thì hoặc là mạo hiểm đến chỗ có nhiều xác sống, hoặc là phải kiên nhẫn lục kiếm ở những nơi hẻo lánh. Hạ Vị Sương và Bạch Thiến giờ không có tinh lực, chỉ tập trung tìm nơi ẩn nấp an toàn, nên không bỏ nhiều thời gian đi tìm thức ăn. Nơi ẩn nấp tiếp theo của các cô cũng là một khu dân cư nhỏ, cách khá xa bệnh viện An Khang, nếu lái xe cũng phải mất ba bốn giờ. Hai người định chọn một căn hộ đã mở cửa sẵn như lần trước, có điều những căn hộ ấy hoặc là có thi thể thối rữa khiến cả căn nhà hôi không ngửi nổi, hoặc là đã bị lục tung, lấy đi hết những thứ đồ hữu dụng. Hạ Vị Sương chợt nảy ra sáng kiến thử tìm trên người những xác sống đang lượn lờ tại hành lang, quả nhiên tìm được chìa khóa của một căn hộ còn nguyên vẹn. Đến đây, các cô xem như đã có được một nơi an toàn, có thể ở lại mấy hôm. Như thường lệ, Hạ Vị Sương lục khắp nhà một lượt, phát hiện không có thứ gì có thể ăn ngay, chỉ có một số thịt đã hư thối từ lâu, gạo và mì cũng không có lửa để nấu. Hạ Vị Sương định ra ngoài tìm đồ ăn, Bạch Thiến lại cản: “Để Cục Than đi.” “Nhưng em muốn tìm thêm ít thuốc nữa. Mình không đủ thuốc.” “Không sao đâu, Cục Than sẽ giải quyết.” Hạ Vị Sương thoáng kinh ngạc, nói: “Cục Than đã thông minh đến thế rồi à?” Bạch Thiến cười thần bí, nói: “Đợi lát nữa em sẽ biết.” Lau người cho Cục Than một chút rồi thả nó ra cửa, sau đó Hạ Vị Sương lại quét sơ căn hộ đầy bụi bặm này, mở cửa sổ cho thoáng gió một chút rồi đóng lại ngay, đồng thời cũng dùng vải chặn kín khe cửa. Xong đâu đấy, hai người mới cởi đồ bảo hộ ra. Chạng vạng, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng meo thật khẽ. Hạ Vị Sương ra mở cửa, kinh ngạc thấy không chỉ có Cục Than trở về mà đi theo sau nó còn có mười mấy con mèo khác, gần như miệng đứa nào cũng ngậm một món. Cục Than lợi hại nhất, biến lớn cỡ con báo, cõng nguyên cái túi trở về. “Trái Quýt, Coca, Đóa Đóa,…” Hạ Vị Sương vừa mừng vừa lo, vội thả chúng vào. Bầy mèo mang về đồ ăn, thức uống, còn có thuốc men, quả thực đã giúp quá nhiều. Áp lực trên người Hạ Vị Sương bỗng nhẹ đi hẳn. Song, Bạch Thiến lại có vẻ lo lắng: “Nếu chúng ra ngoài lần nữa thì có khi nào sẽ dẫn Tang Lộ đến không? Em đã nói khứu giác của cô ta rất nhạy.” Nhìn mười mấy chú mèo trước mắt, một ý niệm chợt nảy sinh trong đầu Hạ Vị Sương. Cô nói: “Tang Lộ tạm thời hẳn là vẫn chưa chú ý trên bờ. Có điều chúng ta đúng là phải chuẩn bị sẵn sàng trước. Tốt nhất là làm sao khiến chị ta có lên bờ cũng không tìm thấy ta được.” “Làm thế nào đây?” Bạch Thiến còn rất suy yếu, tựa vào giường không mấy tinh thần, song vẫn nghiêm túc lắng nghe ý kiến của Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương bẻ bẻ ngón tay, nói: “Kế hoạch dùng xác sống đánh lạc hướng chị ta thất bại, một là bởi vì quá hấp tấp, hai là vì mục tiêu quá rõ ràng, Tang Lộ chỉ liếc mắt một cái đã có thể phán đoán đó có phải thật sự hay không.” “Thế nên lần này, chúng ta cần cải tiến. Vừa phải tung càng nhiều hỏa mù nhưng đồng thời cũng phải đủ kín để Tang Lộ không thể nhận ra thật giả ngay. Vậy thì phải cần đến các cục cưng giúp đỡ…” Các công cụ hình mèo được phát động lần nữa. Tám chín giờ tối, Cục Than cầm đầu, dẫn về càng nhiều mèo, còn có thêm một đống chuột. Mỗi con mèo phụ trách trông coi một con chuột. Cục Than ngồi ngay ngắn giữa bầy, oai phong lẫm liệt, trông hết sức đẹp trai. Hạ Vị Sương cắt vụn mấy bộ đồ bảo hộ cũ dính đầy máu và mồ hôi mà mình và Bạch Thiến đã thay ra trước đó rồi cột lên người đám chuột. Chốc nữa các chú mèo sẽ thả đám chuột chạy đến nhiều chỗ, thúc đẩy dấu chân chúng nó phủ kín thành phố A. Sau đó là nhóm chuột thứ hai, rồi thứ ba,… Dùng hết đồ bảo hộ, Hạ Vị Sương, Bạch Thiến và bầy mèo mới cùng nhau thiếp đi. Ngày hôm sau, Bạch Thiến đã không còn sốt nữa. Vết thương trên vai cũng bớt sưng một chút. Hôm sau nữa, Bạch Thiến hồi phục tinh thần. Cục Than mang về càng nhiều đồ ăn. Tất cả đi vào nề nếp ổn định. Vì thế, nhân lúc Bạch Thiến ngủ, Hạ Vị Sương mặc đồ bảo hộ, khẽ khàng mang theo chìa khóa xe và ba lô, mở cửa phòng, chuẩn bị rời đi một mình. “Meo.” Trong bóng tối, Cục Than khẽ kêu một tiếng. Hạ Vị Sương ngồi xổm xuống, xoa đầu nó, nhỏ giọng nói: “Ngoan. Chị Thiến giao cho em đấy.” Cô vừa định đứng dậy đi tiếp thì Cục Than đã bất ngờ cắn lấy ống quần cô, lôi trở lại. Cửa phòng ngủ đằng sau bật mở, Bạch Thiến không biết đã dậy từ lúc nào, đứng ngay cửa nghiêm túc nói: “Em muốn đi đâu?!” _____________ Tác giả: Hôm nay hơi mệt, ít chữ một chút. Các độc giả đáng yêu của tôi, có bị doạ chạy hết không đấy? Cơ mà yên tâm, sẽ không phải là kiểu HE quá đáng như "chết cả đôi" đâu. _____________ Được cắt tóc rồi mừng quạ ??
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau