Một đêm cuối hạ, tại khách sạn Chấn Hoa của thành phố A.
Trong một căn phòng ở lầu bốn, Ngụy Vân Lang mặc chiếc áo choàng vải bố màu trắng, lén lút mở cửa. Vừa mới thò đầu ra thì cậu ta đã đụng ngay ánh mắt của hai người mặc áo bào trắng ngoài cửa. Ngụy Vân Lang nở một nụ cười thật tươi: “Sáng nay ăn gì đấy?”
“Không biết.”
“Được rồi, được rồi.”
Trong ánh mắt âm trầm của đối phương, Ngụy Vân Lang rụt trở vào phòng, đóng cửa lại.
Mễ Nhạc Nhạc cũng mặc áo bào trắng, chỉ là kích cỡ bé hơn nhiều, ngồi trên chiếc sô pha nhỏ trong phòng, nói: “Hết hy vọng đi. Tụi mình vừa mới đến, bọn họ sẽ không lơ là cảnh giác đâu.”
Ngụy Vân Lang bực bội nói: “Mẹ bà, cùng lắm thì mình leo cửa sổ chuồn.”
Mễ Nhạc Nhạc thở dài như bà cụ non, nói: “Nhưng đồ đạc của mình bị lục soát lấy đi hết rồi, bây giờ chẳng còn gì, chuồn thế nào đây?”
Chuyện này phải kể từ lúc hai người bị quái vật ba đầu sáu tay đuổi giết, sau đó gặp được một đám người mặc áo bào trắng kì quái hôm ấy. Sau khi được gã áo trắng ôm hoa ca hát “cứu”, Ngụy Vân Lang vốn định nhân cơ hội giết con quái vật ba đầu sáu tay, nhưng gã áo trắng kia lại cản. Ngụy Vân Lang hết sức buồn bực, có điều thân là người được cứu, cậu ta cũng không cứng đầu khăng khăng.
Mà thấy Ngụy Vân Lang bị thương, mấy người áo trắng cũng hết sức nhiệt tình, muốn dẫn cậu ta về nghỉ ngơi dưỡng thương. Nhìn đến Mễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-quai-vat/997217/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.