Chương trước
Chương sau
Khả Nhu vẫn đang hướng dẫn cho Từ Lệ tập hát.

"Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ luyện thanh nhạc nha bác."

Từ Lệ: "Ừm!"

Trình Khả Nhu cầm 1 nhành cây giơ lên nói: "Nếu như bác thấy con giơ tay cao lên thì bác phải hát giọng cao, còn nếu thấy con hạ thấp xuống thì bác phải hát giọng thấp xuống nha. Vậy bây giờ bắt đầu nha.

Từ Lệ nhìn theo động tác tay của Trình Khả Nhu mà bắt đầu hát.

"Tiếng chuông~~ chùa~ vang vọng xa xa...."

Trình Khả Nhu: "Bác làm đúng rồi đó, điều này sẽ giúp bác mở rộng quảng giọng. Chúng ta làm thêm một lần nữa nha bác, đảm bảo sẽ không ai qua được bác hết."

Nghe vậy Từ Lệ càng thấy phấn chấn hơn, tiếp tục tập hát theo hướng dẫn của Trình Khả Nhu.

"Tiếng chuông chùa ~ vang vọng xa xa...."

Tống Thiên Hàn cũng vừa về nhà đã thấy họ ở phòng khách tập hát nhộn nhịp mà tựa vào cửa hỏi:

"Mọi người đang làm gì đó?"

Từ Lệ nhìn về phía cửa vui vẻ đáp: "Mẹ đang tập hát đó Thiên Hàn."

Trình Khả Nhu nhìn thấy anh về vẻ mặt vô cùng háo hức muốn biết kết quả, liền kéo tay Từ Lệ nói:

"Bác ơi bác cứ tập theo con nói đi nha, lát nữa con sẽ quay lại. Hi hi."

Nói rồi cô hớn hở chạy tới chỗ của Tống Thiên Hàn hỏi thăm.



"Tình hình sao rồi?"

Tống Thiên Hàn hướng mắt về Từ Lệ một cái rồi hỏi cô: "Em định làm gì mẹ của anh vậy?"

Trình Khả Nhu: "Trời! Em chỉ đang dạy cho mẹ của anh tập hát thôi. Nghe bác nói sắp tham gia buổi từ thiện."

Tống Thiên Hàn: "Dạy hát?"

Trình Khả Nhu: "Ừm!"

Tổng Thiên Hàn: "Anh thấy em đang chọc mẹ của anh thì đúng hơn."

Trình Khả Nhu: "Em không có chọc. Tại em để ý thấy mấy ngày vừa qua, mẹ của anh tập hát sai cách cho nên em mới hướng dẫn cho bác thôi không được hả?"

Tống Thiên Hàn: "Vậy hả? Nhưng sao anh nhìn mặt mẹ của anh. Bà ấy không muốn em giúp đỡ cho lắm thì phải."

Trình Khả Nhu: "Đương nhiên là em biết là bác không muốn em giúp, và em cũng thừa biết là mẹ của anh không muốn nhìn thấy mặt của em."

Từ Lệ dừng lại để uống nước thì cũng nghe thấy hai người họ đang nói chuyện, vẻ mặt rất đồng tình mà nói nhỏ.

"Chính xác luôn!"

Trình Khả Nhu vẫn cứ tiếp tục nói: "Mấy bữa trước á hả? Bác ấy còn cổ tình chơi em, để đuổi em ra khỏi nhà cũng may mắn là em biết trước nên mới lật ngược tình thế. Hazz, em nghĩ là do mẹ anh không thích tính cách của em, cho nên em mới tận dụng cơ hội làm những điều tốt cho bác ấy. Biết đâu được bác lại thích em thì sao."

Từ Lệ: "Ố hổ, định chơi chiêu mưa dầm thấm lâu với tôi đây mà."

Trình Khả Nhu cứ liên thuyền nói: "Và nếu vậy thì anh Thiên Hàn cũng không còn đau đầu vì chuyện của em nữa."

Tống Thiên Hàn: "Nhưng anh thấy em dậy mẹ hát lên cao rồi xuống liên tục như vậy, rõ ràng là đang ghẹo mẹ mà."



Trình Khả Nhu cười khúc khích nói: "Anh đó nha hiểu em ghê, ghẹo có chút xíu thôi mà, cơ hội tốt vậy mà không

gheo ung lam."

Từ Lệ nghe vậy liền đi thẳng đến chỗ của cô, đánh vào vai trình khả Nhu một cái.

"Biết ngay mà, biết ngay mà..."

Trình Khả Nhu bị đánh đau quay lại đã thấy Từ Lệ đứng ngay bên cạnh, còn chưa kịp nói gì thì một giọng nói quen thuộc từ bên đã vang vọng vào.

"Bác ơi, bác ơi!"

Dương Hàn Tuyết liền đột nhiên xuất hiện trước mặt của mọi người.

"Xin chào bác!"

Từ Lệ nhìn thấy Dương Hàn Tuyết đến liền rất vui.

"Hàn Tuyết, đến rồi sao?"

Dương Hàn Tuyết ôm lấy cánh tay của Tống Thiên Hàn vui vẻ nhìn Từ Lệ khoe.

"Con có tin tốt này muốn nói với bác biết."

Từ Lệ: "Tin gì vậy?

Dương Hàn Tuyết: "Con sắp được đóng vai nữ chính trong MV mới của anh Thiên Vũ đó bác."

Tu Le: "Ồ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.