Tống Thiên Hàn cứ như vậy lôi lôi kéo kéo Trình Khả Nhu đi vào trong nhà.
Trình Khả Nhu: "Buông ra, buông ra, buông ra coi!"
Nhưng Tống Thiên Hàn mãi vẫn không chịu buông tay, Trình Khả Nhu tức giận liền cắn vào tay của anh. Bị cô cắn đâu đến mức hét không lên tiếng.
"Ui ui ui."
Tống Thiên Hàn phải bóp miệng của cô thì cô mới chịu buông ra. Anh thổi thổi tay mình rồi hỏi:
"Sao cô lại cắn tôi vậy?"
Trình Khả Nhu liền đe dọa, "Đừng có tìm cơ hội mà lợi dụng nắm tay của tôi. Nói cho mà biết lần sau tôi sẽ không cắn nữa mà đánh thật luôn đó!"
Nói xong không đợi Tống Thiên Hàn phản bác liền nhanh chóng rời đi. Tống Thiên Hàn nhìn theo bóng dáng tức giận của mà mỉm cười, có lẽ anh đã bị cô cắn đến ngốc rồi chăng. Bên ngoài nhà lúc này có một bàn tay đã âm thầm ngắt cầu dao. Còn Trình Khả Nhu sau khi trở về phòng của mình, cô đi tắm, khi bước ra ngoài cô muốn mở quạt, mở đèn như chúng đều không hoạt động.
Trình Khả Nhu gãi đầu khó hiểu, "Gì nữa vậy trời?"
Vì ở trong phòng quá nóng nên cô đành ra bên ngoài hóng mát, vừa đi vừa lẩm bẩm.
"Sống ở thành phố đúng là không có dể dàng chút nào."
Vừa hay Tống Thiên Hàn cũng muốn ra ngoài để tản bộ, lại nhìn thấy cô với vẻ mặt buồn bả cũng đang đi tản bộ, liền đi theo phía sau. Cô ngồi một mình ở đình hóng mát, nhớ đến những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-nha-que/3616265/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.