Chương trước
Chương sau
Người mà hôm trước đăng kí kết hôn với cô? Ai? Tên nào chơi trò bố láo vậy?

Ánh mắt nghi ngờ của Tư Kỳ chiếu lên người Tôn Dục Nghiêm, chỉ thấy hắn ta khẽ nhếch môi im lặng.

Thôi chết tôi rồi!!!

"Chuyện đó tính sau ba ạ. Con đang bận."

Chưa để người cha nói hết câu, Tư Kỳ vội vàng cúp máy. Quay sang kẻ đang nhởn nhơ ngồi lướt điện thoại kia, Tư Kỳ gầm gừ gọi to tên hắn ta.

"Tôn Dục Nghiêm!!"

"Con mẹ anh, anh dám lừa tôi. Tên khốn!!!"

Xúc cảm đau buốt phần da thịt làm Tôn Dục Nghiêm giật mình ngã ngửa xuống giường. Tư Kỳ vừa không thương hoa tiếc ngọc mà đấm cho hắn một cái.

"Tên khốn. Anh đi chết đi!!"

Tư Kỳ đấm mấy phát vào người hắn ta. Tôn Dục Nghiêm không chút biểu cảm, mặc cô đánh mình. Nhưng miệng thì không ngậm được cười.

Tư Kỳ thầm nghĩ. Bị đánh tới thừa sống thiếu chết mà miệng còn cười được. Tôn Dục Nghiêm chính là hết thuốc chữa.

Tư Kỳ tặc lưỡi, thu lại nắm đấm, ngoan ngoãn bước khỏi người Tôn Dục Nghiêm. Cô ngồi gọn sang một bên, ngẩn ngơ nhìn xung quanh. Hành động tiếp theo làm Tôn Dục Nghiêm sợ xanh mặt.

"Em điên à? Làm cái gì vậy? Cất, cất ngay đi."

Hắn giật chiếc va li trên tay Tư Kỳ, bỏ quần áo của cô vào chỗ cũ.

Bỏ nhà ra đi? Chỉ là tờ giấy đăng kí kết hôn thôi mà. Tư Kỳ có cần làm quá thế không?

"Thả tôi ra. Tôi không muốn ở cùng với tên khốn biến thái nhà anh nữa. Đồ vô liêm sỉ, tên mặt dày bỉ ổi."

Tư Kỳ giằng co chiếc va li với Tôn Dục Nghiêm. Cô muốn ra khỏi cái nhà này ngay lập tức.

"Phi phi. Em bị điên à? Em không ở đây thì ở đâu?" Tôn Dục Nghiêm lập tức gằn giọng phản bác. Trời hôm nay có sập thì hắn cũng phải nói hết sự thật cho cô.

Cứ thế, người giằng kẻ kéo. Tư Kỳ thân nữ nhi, chắc chắn không so với Tôn Dục Nghiêm thân thể dẻo dai, khoẻ mạnh. Chớp một cái, chiếc va li trên tay đã không thấy đâu. Tư Kỳ theo quán tính mạnh, cứ thế lao vào người Tôn Dục Nghiêm.

Tôn Dục Nghiêm cười khoái chí. Hắn dang rộng hai tay, chuẩn bị đón người đẹp vào lòng. Tuy nhiên...

"Á!"

Tiếng kêu thất thanh của Tư Kỳ thành công đập tan giấc mộng anh hùng cứu mỹ nhân của Tôn Dục Nghiêm. Hắn bần thần nhìn xuống, phát hiện người mình yêu đang tiếp xúc da thịt với mặt sàn. Tôn Dục Nghiêm bật cười chua chát.

Dù cô biết bản thân sẽ bị ngã vỡ mặt vẫn quyết tâm không để hắn đỡ sao? Thà để gương mặt bị tổn hại, nhất quyết không lao vào lòng hắn sao?

Tư Kỳ đau đơn ôm mặt. Có ai ngờ ngã đập mặt xuống sàn lại đau đến vậy, mặc dù cô đã biết trước kết quả.

Cảm giác gương mặt có chút ươn ướt, Tư Kỳ theo quán tính quơ tay sờ lên mũi. Cô ngốc lăng nhìn chất lỏng màu đỏ dính trên tay.

"Ơ!?"

Thôi xong. Chảy máu mũi rồi!!

"Ớ ớ!!"

Tay chân Tư Kỳ khua loạn xạ. Cô cố gắng tìm kiếm thứ có thể cầm máu như tìm kiếm sự hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng.

Đến lúc cảm thấy bản thân gần như rơi vào tuyệt vọng, thân ảnh cao ráo cầm theo ít giấy xuất hiện trước mặt cô, dịu dàng lau đi vệt máu loang đầy trên mặt. Từng hành động đều mang nét ôn nhu, không thô bạo hay cáu gắt. Trái tim Tư Kỳ bỗng dưng đập thình thịch một cách kì lạ. Hàng lông mày nhíu chặt tỏ rõ sự xót xa của người kia. Tư Kỳ như bị cuốn vào ảo giác. Cô chăm chú nhìn đôi mắt mang đầy nét cưng chiều kia. Không rõ là thật hay đùa, Tư Kỳ nghĩ rằng, đôi mắt kia tuyệt nhiên chỉ hướng tới một người. Và người đó chắc chắn là cô.

Tôn Dục Nghiêm vừa cầm máu vừa mắng Tư Kỳ. Hắn cảm thấy bất lực về cô lắm. Cứ ngáo ngáo ngơ ngơ như này khiến hắn không thể không lo được.

"Em bị ngốc đấy à?"

Tư Kỳ giật mình thoát khỏi đống suy nghĩ vẩn vơ. Nhìn Tôn Dục Nghiêm, nhìn xuống bàn tay thon dài đang nâng gương mặt mình, chẳng hiểu sao tự nhiên bật khóc nức nở.

Tôn Dục Nghiêm trợn mắt nhìn cô. Hắn nhớ bản thân chỉ mắng yêu thôi mà, tại sao bây giờ lại khóc. Oan cho hắn quá!

"N...này, không được khóc. Em...em nín ngay cho tôi." Hắn nghiêm nghị, nhưng đôi tay đang luống cuống lau nước mắt cho Tư Kỳ.

Tư Kỳ mếu máo:

"Tên bỉ ổi. Anh đi ra chỗ khác cho tôi. Khôn hồn thì xé ngay tờ đơn đăng ký kết hôn cho tôi."

"Tôi không muốn kết hôn với tên biến thái nhà anh đâu. Chồng tôi phải là người cao ráo đẹp trai cơ huhu."

Bàn tay lau nước mắt lập tức khựng lại. Tôn Dục Nghiêm cau mày. Hai tay ôm má Tư Kỳ, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Hắn gằn giọng:

"Trai đẹp trước mặt em không để ý, lại quan tâm cái thằng ở đâu đâu? Tư Kỳ, em đang chọc giận tôi đấy à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.