Tôn Dục Nghiêm siết chặt cô vào lòng. Hắn như muốn giam cầm cô bên cạnh mình. Tôn Dục Nghiêm chỉ muốn Tư Kỳ là của riêng hắn.
Tư Kỳ bị ôm chặt tới bất động, đôi đồng tử co rút. Hai bả vai run run. Lần đầu tiên, Tư Kỳ cảm thấy sợ hãi trước khí chất chết người của Tôn Dục Nghiêm. Hắn ta hệt như một con quỷ đang dang rộng đôi cánh địa ngục ôm chặt cô, như thể muốn đem Tư Kỳ cùng bản thân đi xuống nơi minh ti âm u.
Tôn Dục Nghiêm buông Tư Kỳ, cười chua chát lau đi giọt nước mắt lăn dài trên gò má của cô. Giọng hắn có chút nghẹn:
"Xin lỗi em...Là do tôi có chút hồ đồ. Chuyện kết hôn tôi sẽ hủy bỏ. Xin lỗi vì làm em sợ."
Rồi, hắn đứng dậy bỏ đi.
Rầm!!
Tiếng đóng cửa thô bạo không làm Tư Kỳ chú ý. Cô đưa tay lên sờ gò má còn vương hơi ấm từ đôi tay Tôn Dục Nghiêm, ánh mắt phức tạp.
Kết thúc rồi sao? Nhưng tại sao trái tim cô lại nhói lên từng hồi như này? Chẳng phải Tư Kỳ muốn thoát khỏi Tôn Dục Nghiêm lắm ư?
Tư Kỳ cứ ngồi ngẩn ngơ trong phòng.
Bên ngoài phòng, Tôn Dục Nghiêm cầm chiếc chìa khóa xe, lê từng bước mệt mỏi xuống hầm gửi xe. Tiếng xe ô tô vang lên, Tôn Dục Nghiêm lao con xe Rolls Royce ra phía đường lớn. Bàn tay thon dài nắm chặt vô lăng. Tôn Dục Nghiêm cắn răng nhớ lại chuyện hồi nãy.
Là hắn có lỗi với Tư Kỳ. Tình cảm đâu phải thứ ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-hop-dong-khong-de-choc/2434672/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.