Ở Dương Thế đúng là náo loạn nhộn nhịp hơn ở chốn Âm Tỳ Địa Ngục, thảo nào các oan hồn lại lưu luyến sơ hở chút là trốn lên đây.
Quan Mỵ Du đi dạo quanh các con đường, người qua lại đông như kiến còn có hàng quán buôn bán. Ở dưới Địa Phủ cũng có buôn bán như vậy, chủ yếu là bán âm khí, còn trên này người ta bán cái gì lạ lắm.
Thơm thơm, nịnh mũi.
Ghé lại ở một hàng quán mà người chủ gọi nó là bánh bao, cô muốn lấy một cái liền bị ông chủ đánh vào tay rõ đau. Người đàn ông trung niên mang vẻ ngoài lam lũ, khắt khổ nhăn mày hỏi cô:"Chưa đưa tiền mà đòi lấy bánh hả nhóc con, có tiền không mà ăn?"
"Tiền, à có chứ!" Quan Mỵ Du làm phép dưới bàn biến ra vài tờ tiền, dù sao cô cũng nên che đậy thân phận của mình, làm cái gì cũng để ý một chút kẻo lại gây hoạ.
Cô đưa tờ tiền giấy cho ông chủ cửa tiệm, ông ấy cầm lấy xong ngay sau đó liền vứt lại vào người cô, ông ta lớn giọng quát:"Trời ơi con quỷ nhỏ này, dám lấy tiền âm phủ lừa tao hả?"
Ông ta mắng chửi rất lớn, rất thô lỗ, xong còn cầm chổi đuổi cô đi nữa. Quan Mỵ Du ngơ ngác rời khỏi chỗ bán bánh bao, cô cũng chỉ muốn ăn thử một cái bánh bao thôi mà, con người đúng là keo kiệt quá đi. Tiền âm phủ cũng là tiền mà, dưới Địa Phủ toàn xài tiền đó, ông ta còn chê?
Quan Mỵ Du bĩu môi đi tới chỗ khác, nhìn hàng quán nối tiếp nhau bốc lên ngọn khói nghi ngút thơm phức, cô chẹp miệng.
"Con gái, đói rồi phải không?"
Trước mắt cô xuất hiện một bà lão không biết từ đâu đến, trông độ tuổi của bà ấy cũng gần đất xa trời rồi. Bà ấy hỏi cô đói rồi hả, cô gật gật đầu.
"Đi theo bà, bà chỉ con cách kiếm ăn."
Quan Mỵ Du bị bà ấy dắt tay ra đường lớn. Trong lúc cô còn ngơ ngác đứng nhìn đông ngó tây thì bà ấy đã lao ra mặt đường nằm vật vã. Cô trợn mắt định đi lại đỡ bà ấy thì đúng lúc đó chiếc xe hơi phanh gấp trước mặt bà ấy.
Mọi thứ diễn ra nhanh đến chóng mặt.
"Ui chao, có biết chạy xe không thế đụng chết bà rồi."
Rõ ràng là chưa có đụng, bà ấy rõ ràng ngã ra trước khi cái xe đó tới.
Từ trên xe bước xuống người phụ nữ, cô ta nhìn nhìn xe mình rồi mới nhìn tới bà lão đang lăn lê bò lết dưới nền đường. Cô ta bĩu môi, sau đó rút bóp lấy ra vài tờ tiền, trông cũng giống tiền của cô mà nhỉ, chỉ khác chất liệu và màu sắc một chút rồi vứt đại lên người bà lão.
"Đừng có ăn vạ nữa, cầm tiền rồi biến cho tôi đi. Cản đường cản lối."
"Ui chao cô đụng bà đau, bà có ăn vạ đâu. Thôi bà cầm tiền mua thuốc men đấy nhá, chạy xe nhớ nhìn đường đấy cô gái à."
Người phụ nữ bỏ ngoài tai những lời bà lão nói trực tiếp mở cửa đi vào trong ghế lái, thấy bà lão còn lề mề chưa chịu đứng lên cô ta ở trong xe bấm còi inh ỏi.
Quan Mỵ Du nhìn hết một màn này, đúng là được mở mang tầm mắt. Thì ra đây là cách mà con người kiếm tiền để phục vụ bản thân, trông có vẻ vui lắm nhỉ.
Cô mỉm cười, cô cũng muốn thử.
"Tới lượt con đó con gái, học được chưa?" Bà lão cười với cô.
Quan Mỵ Du gật đầu lia lịa, cô là đứa học nhanh mà, cha cô thường khen cô thông minh, sáng dạ.
Phía xa xa đường lớn xuất hiện ánh đèn của xe, cô học theo bà lão ngã nhào ra đường. Tiếng động cơ ùn ùn mỗi lúc một lớn, sao chiếc xe sắp tới chẳng có động cơ êm như chiếc vừa rồi nhỉ?
"Này con mau đứng đậy, xe moto chúng nó chạy nhanh lắm. Đứng dậy đi, con gái..."
... Rầm...
Tiếng động lớn đến nổi thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của người xung quanh, cô thì không có bị sao, chỉ là người lái xe thì chắc không được may mắn như cô. Anh ta vừa rồi phanh gấp, đến nổi té văng ra khỏi xe.
Bây giờ khung cảnh có chút hỗn loạn, xe hai bánh nằm ở giữa làn đường còn người cầm lái thì văng trên lề đường không biết còn sống hay đã chết. Đám đông bu lại chỉ trích, thấy vậy Quan Mỵ Du mới đứng lên đi lại phía người đang nằm.
"Này, còn sống không vậy?" Cô lấy chân đá đá anh ta rồi hỏi.
Theo kinh nghiệm của cô thì chắc là anh ta còn sống, nếu chết thì hồn xuất ra khỏi xác cô phải thấy rồi.
Nhưng mà còn sống sao lại chẳng nhúc nhích gì nhỉ?
Quan Mỵ Du hơi cúi người, muốn nhìn một chút thì bất chợt một bàn tay nắm lấy cẳng chân cô. Điều này không dọa cô sợ được, chỉ cảm thấy lạ thôi.
"Buông ra, nắm chân tôi làm gì?" Cô đá đá cái chân nói.
"Muốn chết hả?"
Cô vốn đâu có sống, có muốn chết cũng không được, hỏi vô lý.
Quan Mỵ Du tuy là nghĩ như vậy, nhưng không nói ra. Cô muốn rụt chân lại thì thấy người kia cũng đồng thời lồm cồm bò dậy, anh ta là gã đàn ông rất cao. Đứng lên đã cao hơn cô cả cái đầu, anh cởi mũ bảo hiểm che khuất mặt ra.
Má ơi, anh cực kì đẹp trai luôn!
Quan Mỵ Du chớp chớp mắt, thầm nghĩ sao Dương Thế nhiều trai đẹp quá vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]