Quan Mỵ Du không hiểu vì sao mình phải theo người đàn ông đẹp trai này về nhà, anh ta vừa nhìn thấy cô xong là nắm kéo cô lôi lên xe luôn.
Cô không phản ứng, ngược lại còn muốn xem anh ta bắt cô để làm gì.
Nhà của anh ta đẹp vô cùng, đèn đuốc sáng sủa cũng gần với chỗ ngã xe ban nảy.
"Cô là ma phải không?"
Người đàn ông cất mũ bảo hiểm, vứt chìa khóa xuống bàn thong thả hỏi. Quan Mỵ Du thật sự có cái nhìn khác về anh ta đó, làm sao anh ta biết được chuyện đó.
Hơn nữa biết rõ cô là ma mà còn dắt cô về nhà, không sợ?
Cô nghe nói người sống thường sợ ma lắm mà?
"Tôi..."
"Khỏi chối, tay chân cô lạnh ngắt không phải ma thì chắc chắn là quỷ." Anh nghe cô ấp úng liền cướp lời.
Đây là khác biệt duy nhất của cô và người sống, mặc dù đeo "vòng bảo vật" làm cho người sống thấy được cô nhưng cơ thể cô lại không có hơi ấm như họ.
"Sao anh biết được mà vẫn không sợ?" Cô cảm thấy vô cùng thú vị.
Người đàn ông cười khẩy, sau đó nheo mắt nhìn cô:"Mấy con ma cỡ cô em đây anh làm cho hồn siêu phách lạc dễ như trở bàn tay, mới chết hả?"
"Ừ thì mới." Cô cười đáp, mới có mấy trăm năm thôi, thì chắc là mới đó.
"Thảo nào nhìn lơ ngơ. Chết rồi sao không đi đầu thai đi mà vất va vất vưởng hù người khác? Cô em có biết tội hù người sống, nhỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-den-tu-thang-7-am-lich/2759042/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.