- Nếu như bạn cảm thấy có người đi theo sau mình, xin hãy tin tưởng trực giác của phụ nữ. -
Lúc Dương Quang bước vào, Phùng Sở Sở vẫn chưa đứng dậy, chỉ nửa nằm trên giường, lạnh lùng nhìn anh ta. Dương Quang bị ánh mắt của cô khiến cho có chút mất tự nhiên, không dám tiếp xúc với tầm mắt của cô, đành phải giả bộ nhìn qua chỗ khác, từ từ di chuyển đến cạnh giường, tìm chiếc ghế ngồi xuống.
Bà Phùng dường như cũng cảm thấy giữa hai người có gì đó không ổn, không muốn nhiều lời, chỉ bỏ lại một câu "Hai đứa cứ từ từ nói chuyện" rồi ra ngoài đóng cửa lại.
Không khí vẫn giằng co như vậy, cả hai đều không nói chuyện. Cho đến khi Dương Quang cảm thấy còn như vậy nữa, mình sẽ hít thở không thông mà chết mới chủ động mở miệng nói: "Anh, anh nghe nói em ra viện rồi, cho nên, đến nhìn em một chút."
"Không cần, tôi trông thế nào không phải là anh không biết, chẳng có gì để mà nhìn hết. Dù sao, tôi cũng không chết được."
Dương Quang bị những lời của cô làm cho quẫn bách, do dự nửa ngày mới ngập ngừng nói: "Sở Sở, em đừng như vậy, anh thật lòng đến thăm em mà."
"Thăm tôi?" Phùng Sở Sở ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn anh ta từ dưới lên trên một lượt, châm chọc nói, "Xin hỏi Dương tiên sinh đây lấy thân phận gì để đến thăm tôi vậy? Lấy thân phận bạn trai cũ của tôi, hay là bạn trai đương nhiệm của bạn thân tôi xuất hiện đây?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cuoi-cung-cua-trieu-phu/3159043/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.