Chương trước
Chương sau
Trải qua cay đắng rồi mới biết trân trọng hiện thực ngọt ngào chính là câu nói phù hợp nhất dành cho Lý Trạch Lâm và Yên Vân Hạ lúc này. Hai người cứ quấn quýt lấy nhau, hết ôm rồi lại hôn, thật khiến cho người ta cảm thấy ghen tị.
- Vân Hạ, tối nay anh có thể ngủ ở đây được không? - Lý Trạch Lâm rất tự nhiên thay đổi cách xưng hô, cũng không ngượng ngùng mà mặt dày xán lại Yên Vân Hạ.
Tuy bọn họ sống chung nhà cũng đã một thời gian rồi, có điều khi đó hai người vẫn chưa ở quan hệ gì cả… Bây giờ yêu đương, Yên Vân Hạ bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Ngẫm nghĩ một hồi, Yên Vân Hạ vẫn lắc đầu:
- Không được, mấy ngày nay cánh phóng viên theo dõi em rất sát, anh ở đây không ổn đâu.
Lý Trạch Lâm không dễ dàng từ bỏ như vậy, cậu ôm chặt lấy Yên Vân Hạ mà làm nũng:
- Nhưng mà Vân Hạ, anh rất nhớ em. Chỉ xa em một chút thôi đã nhớ rồi. Vân Hạ, anh sẽ cẩn thận mà.
Mỗi lần Lý Trạch Lâm đáng yêu, Yên Vân Hạ đều không cưỡng lại được. Nhưng nghĩ tới hình ảnh đám nhà báo như hổ đói rình mồi ngoài kia, cô vẫn phải bất đắc dĩ từ chối:
- Anh ngoan đi. Ngày mai em sẽ chuyển về nhà sớm có được không? Đã muộn rồi, mai anh còn phải tới đoàn phim nữa, đừng có như vậy. Em sẽ lo lắng đấy.
Lý Trạch Lâm bị sợ dịu dàng của Yên Vân Hạ làm cho mềm lòng, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp với cô. Lý Trạch Lâm tiếc nuối hôn lên má Yên Vân Hạ mấy cái, sau đó mới bịt kín cả người lại rời đi.
Nhìn cánh cửa phòng của Yên Vân Hạ khép lại, Lý Trạch Lâm bấy giờ cong cong khóe môi, cười lên một tiếng. Hôm nay vốn tới đây chỉ để làm rõ chuyện tình cảm với Yên Vân Hạ, ai ngờ lại có thu hoạch lớn như vậy chứ? Đang nghĩ xem tối nay về nhà sẽ trang hoàng lại phòng khách một chút để chào đón Yên Vân Hạ thì một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của Lý Trạch Lâm.
- Bắc Quân, anh không thể quá đáng với em như vậy được.
Lý Trạch Lâm giật mình khi nghe thấy cái tên này. Cậu nhíu mày một cái, sau đó nhanh chóng lần theo dấu vết giọng nói kia mà đi đến. Ở phía cuối hành lang, nơi góc khuất, Du Bắc Quân cùng một người phụ nữ đang cùng nhau trò chuyện. Trên tay Du Bắc Quân là điếu thuốc lá, sắc mặt không hề tốt tí nào, mà người phụ nữ kia cũng chẳng khá hơn.
Du Bắc Quân trầm giọng nói:
- Nhã Đan, em có biết mình đang nói cái gì không hả? Có thai? Em bị điên rồi sao?
Lý Trạch Lâm cũng không biết hôm nay là ngày gì nữa. Có lẽ là ông trời đang muốn giúp cậu nên mới để tin tức sốt dẻo này rơi vào tay Lý Trạch Lâm đây mà. Nếu cậu không làm thì Nhã Đan chính là người đại diện của Du Bắc Quân, nhưng thời gian vừa rồi Nhã Đan có việc nên không thể cùng Du Bắc Quân về nước. Hiện tại có thai, rốt cuộc là sao đây?
Lý Trạch Lâm cảm thấy chuyện này không đơn giản, vì thế nhanh chóng lấy điện thoại ra quay lại. Cho dù sắp tới bọn họ có nói chuyện gì, nhưng nhìn không khí nặng nề thế này, Lý Trạch Lâm có cảm giác không đơn giản đâu.
Nhã Đan ở bên kia nắm chặt lấy vạt áo Du Bắc Quân, cô ta cúi thấp đầu, giống như đang khóc, lại ấm ức lên tiếng:
- Em không hề bị điên. Bắc Quân, em có thai rồi. Em cũng rất bất ngờ, nhưng mà Bắc Quân, cái thai đã được 2 tháng rồi.
Như sợ Du Bắc Quân không tin, Nhã Đan nhanh chóng lấy trong túi xách ra một tập hồ sơ khám bệnh. Du Bắc Quân đọc được những dòng chữ trên đó, tâm trạng gần như phát điên. Tại sao có thể như vậy được chứ? Có điều hắn ta rất nhanh đã lấy lại dáng vẻ vô tình. Du Bắc Quân ném trả lại giấy báo cho Nhã Đan, lạnh lùng đáp:
- Vậy thì em hãy liên hệ với bệnh viện phá nó đi.
- Không được. - Nhã Đan dường như hét lên, xong vội vàng bụm miệng lại.
Cô ta quan sát xung quanh, phát hiện không có người nào qua lại thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nhã Đan dùng ánh mắt bi thương nhìn Du Bắc Quân, cô ta nói nhỏ hơn:
- Bắc Quân, bác sĩ nói em khó có khả năng mang thai. Hơn nữa chúng ta đã bên nhau 4 năm rồi. Lúc trước vì để anh có thể vững vàng sự nghiệp mà em đồng ý cho anh ở bên Yên Vân Hạ. Hiện tại anh cũng đã có mọi thứ rồi, Bắc Quân, em không muốn chờ đợi nữa...
Du Bắc Quân nghe Nhã Đan nhắc tới Yên Vân Hạ thì sắc mắt càng thêm tệ. Hắn trừng mắt với Nhã Đan, hai tay đặt lên vai cô ta lay mạnh:
- Em còn tỉnh táo không hả Nhã Đan? Em có biết bản thân mình đang nói gì không? Anh có tất cả sao? Em nghĩ cái danh hiệu Ảnh đế chết tiệt kia đủ thỏa mãn anh à? Nhã Đan, em đã ở bên anh 4 năm rồi, sao không thể kiên nhẫn thêm một chút? Nghe lời anh đi, phá bỏ, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội mà.
Lý Trạch Lâm cũng không biết là mình đang nghe cái gì nữa. Du Bắc Quân như vậy mà lại cùng trợ lý của mình dây dưa, hơn nữa còn để lại ‘sản phẩm’. Đúng là tin tức chấn động giới giải trí mà. Nhưng mà nếu hắn ta bắt Nhã Đan phá thai thì đúng là chẳng khác gì một kẻ hèn nhát cả. Thứ đàn ông khốn nạn như vậy, sao có thể tồn tại được trên đời này cơ chứ?
Lý Trạch Lâm vừa theo dõi mà vừa thấy ghê tởm. Ngược lại Nhã Đan đã sớm chẳng còn tỉnh táo nữa rồi, cô ta vừa khóc vừa nắm chặt lấy tay áo của Du Bắc Quân, van nài:
- Bắc Quân, em cầu xin anh đấy. Em không thể sống thiếu đứa trẻ này được. Anh đừng tàn nhẫn như vậy có được không? Em hứa sẽ cẩn thận, sẽ không để liên lụy đến sự nghiệp của anh đâu. Bắc Quân, đừng tàn nhẫn như vậy mà, có được không?
Du Bắc Quân đương nhiên không nghe, hắn hất mạnh tay Nhã Đan ra khiến cô ta lảo đảo suýt ngã. Nhã Đan theo bản năng che bụng mình lại đầu tiên như muốn bảo vệ cho đứa nhỏ. Đôi mắt cô ta lúc này chứa đầy uất hận và tuyệt vọng. Có lẽ Nhã Đan cũng đã chẳng còn mong chờ gì ở Du Bắc Quân nữa.
Đi theo hắn ta lâu như vậy, cô ta thừa hiểu tính cách và con người Du Bắc Quân như thế nào… Chỉ là Nhã Đan vẫn ảo tưởng, hi vọng cô ta đối với Du Bắc Quân có chút gì đó đặc biệt mà thôi. Giọng Du Bắc Quân lạnh lùng vang lên bên tai cô ta:
- Nhã Đan, anh không muốn nói nhiều. Trước khi để anh ra tay, em tốt nhất nên xử lý sạch sẽ cái thai này đi. Em cũng biết tính anh rồi đấy, anh không muốn độc ác với em đâu.
Du Bắc Quân nói xong liền xoay người rời đi. Lý Trạch Lâm cũng sợ bị phát hiện nên nhanh chóng chạy biến. Vừa trở về đến nhà, cậu bắt đầu mở điện thoại ra xem lại đoạn video một lượt.
Lý Trạch Lâm trước còn lo lắng Du Bắc Quân sẽ tiếp tục làm phiền Yên Vân Hạ, nhưng hiện tại có video này rồi, cậu không tin không có cách trị hắn ta. Lý Trạch Lâm ngẫm nghĩ một hồi, sau đó nhanh chóng liên lạc với một người bạn trong giới của mình:
- Hiểu Minh, muộn vậy rồi nhưng vẫn làm phiền cậu thật ngại quá. Có điều tôi đang có việc gấp cần cậu giúp đỡ đây.
Ở đầu dây bên kia, chàng trai có tên Hiểu Minh sảng khoái cười:
- Phiền gì chứ, giữa chúng ta còn cần phải nói mấy lời này sao? Có chuyện gì cậu cứ nói đi, tôi nhất định sẽ giúp.
Lý Trạch Lâm đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn hỏi Hiểu Minh về thân phận người phụ nữ tên Nhã Đan bên cạnh Du Bắc Quân kia. Ban đầu, Hiểu Minh có hơi ngạc nhiên khi Lý Trạch Lâm biết tới Nhã Đan, xong vẫn nhiệt tình giúp đỡ, tìm kiếm thông tin của cô ta gửi cho cậu. Tuy nhiên, Hiểu Minh vẫn không quên nhắc nhở:
- Gia thế của Nhã Đan rất bí ẩn, cô ta không phải người bình thường. Nếu cậu có ý định cùng cô ta đối đầu thì phải cẩn thận một chút. Đừng tự mình làm hại mình.
Lý Trạch Lâm nghe vậy chỉ mỉm cười nói cảm ơn. Cầm tài liệu về Nhã Đan trong tay, cậu đọc qua một lượt. Cuối cùng, Lý Trạch Lâm cũng không có ý định để cho Yên Vân Hạ biết, tránh cô thêm phiền lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.