Khi Phương Tử Huyện đi vào hội trường, từ xa cô thấy Đông Phương Hạo đang vội vàng, thông qua nhân viên làm việc, kiểm tra đối chiếu tài liệu, cô dọc theo lối đi bên cạnh đi tới nơi hẻo lánh chỗ bày Piano, nhìn Đông Phương Hạo ở đầu bên kia bận rộn. Đợi cả phòng bữa tiệc đầy người, Đông Phương Hạo đi lên đài chủ tích trước hết chào hỏi tân khách, anh rốt cuộc cũng mỉm cười chuyển tầm mắt lên người Phương Tử Huyên, "Tối hôm nay cảm tạ các vị tới tham gia tiệc rượu của tôi, tôi còn muốn trịnh trọng giới thiệu cho cha mẹ người quan tâm chuyện lớn cả đời của tôi một người..." Phương Tử Huyên thấy Đông Phương Hạo trực tiếp đi về phía cô, cô đứng ở bên cạnh Piano có chút khẩn trương, bây giờ cô mới biết vị trí này tuy vắng vẻ, lại gần như tất cả các vị khách ngồi ở góc độ nào cũng nhìn thấy cô. Tác phong Đông Phương Hạo nhanh nhẹn, bình tĩnh mỉm cười đi về phía cô, một phút kia thế lại làm cho cô thất hồn điên đảo, bởi vì anh tao nhã như vậy, anh cao quý như vậy, vẫn như năm đó trong lòng cô. Đông Phương Hạo đi vòng qua phía sau cô, chợt một cánh tay vòng qua eo cô dìu dàng kéo cô vào trong ngực anh, bề ngoài rất mập mờ, "Tối hôm nay cảm ơn cô ấy đã đến, Phương Tử Huyên...là mối tình đầu của tôi, hôm nay chúng ta cửu biệt trùng phùng* làm cho tôi cảm thấy rất vui, hi vọng tối nay mọi người chơi tận hứng." *Cửu biệt trung phùng: Xa cách lâu ngày gặp lại. Phương Tử Huyên trừng mắt hung hăng đáp lễ anh. Hội trường bùng lên rối loạn tưng bừng, ngay sau đó chính là một hồi tiếng vỗ tay nhiệt liệt, những vị khách đang ngồi hướng đối bích nhân trời đất tạo nên giơ ngón tay cái, sau đó chấu đầu ghé tai thăm dò Phương Tử Huyên là thiên kim nhà nào. Thấy Phương Tử Huyên, ba mẹ Đông Phương Hạo thở phào nhẹ nhõm, mặc dù con trai không nói rõ quan hệ, nhưng rất ít thấy con trai con trọng một người khác phái, sự lựa chọn của con trai sẽ không làm cho bọn họ thất vọng, đã từng bọn họ thương lượng qua vô số lần, con trai vẫn không có kết giao cố định một người vậy có phải liên quan đến giới tính đặt biệt không? Nhưng con trai bảo buổi tối hôm nay sẽ cho bọn họ một kinh hỉ, sau đó bọn họ thấy anh đến trường học chỗ Phương Tử Huyên dạy. "Cái gì...Mối tình đầu?" Ba mẹ Đông Phương Hạo liết mắt nhìn nhau, con của bọn họ thế nhưng để cho bọn họ lo lắng như vậy rồi mới nói cho bọn họ biết anh có một mối tình đầu, nhưng bởi vì sự lo lắng dư thừa này lại làm cho hai người nhìn nhau cười một tiếng, đều có dũng khí buông được, con trai Đông Phương Hạo của bọn họ rất kiêu ngạo, si mê bạn gái của mối tình đầu nhiều năm cũng không có gì lạ, chỉ là giữ bí mật nhiều năm như vậy thật là làm khó anh. "Phương tiểu thư là mối tình đầu của ngài, như vậy hiện tại hai người có tiến một bước phát triển chưa?" Trong bữa tiệc quả nhiên có mấy người tốt đặc biệt hỏi thăm người, Đông Phương Hạo không biết nên nói lòng hiếu kỳ của bọn họ quá mức mạnh mẽ hay là cố tình phá rối đây. Đông Phương Hạo làm bộ như không nghe thấy, chỉ giữ vững mỉm cười, đặt biệt đối với cha mẹ anh. Phương Tử Huyên cũng không biết rõ ràng chuyện năm đó anh cùng một cô gái ra nước ngoài, mà bây giờ anh lại dùng bộ dạng cứng rắn dùng phương thức này để hướng mọi người tuyên cáo cô chính là mối tình đầu của anh, không để cho cô biết tức giận hay nên cười. Hơn nữa anh thế nhưng lại đưa cánh tay vòng qua eo cô tạo tư thế mập mờ, trước mặt mọi người như thế giới thiệu cô, để cho cô trong thời gian ngắn rất có ý kiến với anh, nhưng lại không tiện phát tác, dù sao tất cả mợi người đều chú ý bọn họ, cô là người có ân tất báo, vì Chu Húc chỉ đành phối hợp với Đông Phương Hạo diễn tuồng thật vui, mặc kệ anh thừa nhận cô cũng được, khẳng định cô cũng được, may mắn anh không nói chuyện cô đồng ý gả cho anh, dù sao chuyện này cũng sẽ thêm thành phần uy hiếp. Cô biết anh làm như vậy nhất định có dụng ý, nếu anh chọn lựa phương thức cự tuyệt xem mắt, như vậy cô phối hợp là tốt rồi, tránh cho anh bị người nhà ép đi xem mắt rồi trách cô, sau đó tâm tình khó chịu lại thu hồi đạo quán. Chợt cánh cửa bên cạnh bị đẩy ra nặng nề, Đông Phương Hạo thấy Tô San một đầu tóc xoăn vàng kim tức giận đằng đằng đi tới nơi này, dĩ nhiên chú đến cô ta còn có tất cả mọi người. Tô San mặt mày uất ức chạy tới chỗ ba mẹ Đông Phương Hạo, mà Đông Phương Hạo mặc kệ cô ta, chỉ muốn đưa Phương Tử Huyên rời đi chỗ thị phi này, dù thế nào mục đích của anh cũng đã đạt thành, chỉ cần an tâm cùng mỹ nhân đi hẹn hò là tốt rồi. "Các vị, tối nay mọi người chơi vui vẻ một chút, ta còn muốn dẫn mối tình đầu của mình đi đến một chỗ, trước xin lỗi không tiếp được."Cứ như vậy Phương Tử Huyên lần nữa bị động bị Đông Phương Hạo kéo đi. "Hô...Rốt cuộc giải quyết xong." Nụ cười của Đông Phương Hạo trong bữa tiệc liền tắt, nặng nề thở phào một cái, nhưng từ đầu đến cuối không có ý định buông tay nắm lấy Phương Tử Huyên ra. "Trình diễn xong rồi, tôi có thể đi được chưa?" Thời điểm Phương Tử Huyên bị Đông Phương Hạo kéo đến thang máy, thử đưa tay tránh tay anh ra. "Ưm? Dĩ nhiên là không được, kế tiếp chúng ta bắt đầu ở chung." Đông Phương Hạo nhìn cô lắc đầu một cái, "Hơn nữa anh có nói là nãy giờ diễn trò sao? Phương Tử Huyên, anh là nghiêm túc." Nghe Đông Phương Hạo nói như vậy, Phương Tử Huyên tức điên, "Còn ở chung? Không phải anh nói phối hợp tốt với anh sao?" "Trường hợp nghiêm túc như vậy, làm sao có thể nói giỡn? Trước để cho suy đoán của bọn họ hạ xuống, kết tiếp anh sẽ sắp xếp cho cha mẹ hai bên gặp mặt để định ngày kết hôn, dù sao kết tiếp em chỉ cần ngoan ngoãn làm người phụ nữ của Đông Phương Hạo anh là được, những thứ khác không cần nói gì thêm." Thái độ Đông Phương Hạo rất cứng rắn. "Anh có muốn tôi trở về nói với bọn họ tôi không phải là bạn gái của anh hay không?" Không có biện pháp tưởng tượng hậu quả ở chung với anh là gì, Phương Tử Huyên uy hiếp anh. "Em dám?" Đông Phương Hao biết mình đắn đó với nhược điểm của cô, biết cô sẽ không dám. "Tại sao không dám? Tôi sẽ đi ngay bây giờ!" Phương Tử Huyên xoay người muốn trở lại, lại bị anh kéo vào trong ngực dùng sức ôm lấy. "Ưm, em có thể nói cho bọn họ biết em không phải là bạn gái của anh, mà là vợ của anh." "Anh vô lại!" "Vậy anh sẽ càng vô lại." Nụ hộn của anh sắp chạm đến cô. "Tránh ra, tôi muốn đi thay quần áo về nhà!" Phương tử Huyên đẩy anh ra đi vào thang máy. Đông Phương Hạo đi vào, dựa lưng vào bên trong tường nhìn Phương Tử Huyên tức giận, anh cảm giác cô có gì không đúng, bởi vì anh cảm thấy giữa bọn họ có chút hiểu lầm gì đó, nếu không sau bảy năm cô sẽ không đối xử với anh như vậy. Đợi cô trở về đổi quầy áo, lấy túi xách, kéo cửa phòng chuẩn bị rời đi, anh một phen nắm lấy cổ tay cô, anh hỏi rõ nghi vấn của mình, "Tử Huyên, giữa chúng ta có phải hiểu làm gì hay không?" Như bị nhìn thấu tâm sự, Phương Tử Huyên sững sờ nhìn anh, tiếp theo lắc đầu một cái. "Anh biết rõ giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm, em phải nói cho anh biết, anh nhất định sẽ giải thích." Phương Tử Huyên nhướng mày, cười nhạt một tiếng, "Tôi không cần lời giải thích của anh." "Chẳng lẽ em muốn anh vì chuyện này mà cảm thấy khó hiểu sao?" Đông Phương Hạo có chút thiếu kiên nhẫn. "Anh cũng đừng khó hiểu, có một số việc chỉ có mình rõ ràng nhất, người ngoài không thể nào biết.' "Anh thấy em đối với anh có thái độ rất ác liệt, cùng thái độ năm đó đối với anh hoàn toàn khác biệt, cho nên anh muốn làm rõ rốt cuộc anh làm sai cái gì." "Thôi, anh không có làm sai gì, tôi muốn về nhà." Phương Tử Huyên biết tranh luận nhiều với anh cũng dư thừa, xoay người muốn đi về nhà. Nhưng Đông Phương Hạo chộp lấy cánh tay mềm mại của cô, sức lực có chút lớn, cô khẽ nhíu mày nhìn anh, cái nghi vấn kia nổi lên, như vậy cô cũng rất muốn làm rõ, "Năm đó anh trừ ra khỏi nước làm bạn với ông nội, còn có chuyện chưa nói cùng tôi đúng không?" Thanh âm của Phương Tử Huyên lộ ra mấy phần lạnh lùng. "Chuyện gì?" Đông Phương Hạo bị cô chấn vấn nhất thời mê mang không hiểu. "Chuyện gì trong lòng anh rõ nhất!" Phương Tử Huyên tránh thoát cổ tay anh, dùng sức đẩy anh một cái. Nhìn gương mặt nghẹn đến đỏ bừng không giải thích mọi chuyện rõ ràng của cô, anh tinh tế nhớ lại, chợt trong lòng anh hạ xuống một cái, bắt đầu rõ ràng mạch lạc lại, "Em nói là..." Đôi mắt sáng ngời của Phương Tử Huyên nhìn Đông Phương Hạo, mong đợi lời giải thích của anh, cô cũng không biết mình tại sao lại để ý những chuyện này, nhưng cô hi vọng đáp án kia sẽ không làm cô bị tổn thương. "Không sai, anh ấy không nói cho cô năm đó tôi cùng anh ấy đi ra nước ngoài, sau đó chúng ta cùng đi học, chăm sóc lẫn nhau." Sau lưng là giọng nói lộ ra mấy phần hài lòng của phụ nữ truyền đến, khiến cho hai người không hẹn mà cùng nhìn phía cô ta. Tô San đứng ở hành lang thủy tinh hoa lệ, trên mặt là một tia hả hê, chỉ cần cô ta thêm dầu thêm mỡ nói chuyện của cô ta cùng Đông Phương Hạo mập mờ, như vậy Phương Tử Huyên nhất đính sẽ tức giận, sau đó cô ta sẽ đoạt lại Đông Phương Hạo, phải biết Đông Phương Hạo là của cô ta, ai cũng không có tư cách cướp đi. "Tô San cô nói lung tung gì thế?" Đông Phương Hạo có chút tức giận, anh không cho phép Tô San tô đen quan hệ của bọn họ. "Em nào có nói bậy? Chẳng lẽ nói khi đó chúng ta không phải ngồi máy bay tư nhân bay đến Mĩ sao? Hơn nữa bảy năm qua chúng ta đều như hình với bóng, thân mật vô cùng, hai nhà chúng ta vừa là thế giao, anh và em là thanh mai trúc mã, anh cùng cô ta chỉ là mối tình đầu mà thôi cũng không phải cái gì hay hô." *Thế giao: quen biết nhiều đời, lâu dài. Sắc mặt Phương Tử Huyên càng ngày càng khó coi, quả nhiên không sai, Đông Phương Hạo chính là một hoa hoa công tử (người lăng nhăng),căn bản chưa từng quan tâm đến cô, xoay người lại anh sẽ cùng cô gái khác ở chung một chỗ, uy hiếp cùng điều kiện của anh chỉ là muốn tiếp tục đùa bỡn tình cảm của cô như một trò chơi mà thôi, thực sự là quá hèn hạ rồi! Đôi tay Phương Tử Huyên dùng sức đẩy Đông Phương Hạo ra, xoay người bước nhanh rời đi. "Tử Huyên, em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nghĩ đâu." Đông Phương Hạo từ phía sau đuổi theo cô, một phen bất lấy cổ tay cô không cho cô rời đi. "Không phải như tôi nghĩ, vậy thì như thế nào?" Phương Tử Huyên biết quan hệ hai người chỉ là một cuộc giao dịch, cô không cần thiết tức giận, cô chỉ cần theo anh một đoạn thời gian, chờ chuyện tình Chu Húc giải quyết xong cô sẽ quả quyết rời đi, trong khoảng thời gian này cô cần phải bảo vệ mình thật tốt thế là đủ, cô cơ bản không muốn cùng người phụ nữ khác tranh giành người tình, cô tình nguyện thối lui khi mọi chuyện dàn xếp mổn thỏa. Đông Phương Hạo cảm thấy cô tức giận, không ngừng khổ sở cầu khẩn, "Tử Huyên, em hãy nghe anh nói, khi đó bởi vì ba của Tô San là y tá trưởng của ông nội, mà hai nhà lại là thế giao, khi đi ba cô ta ở trước mặt anh nhờ vả, nên nhà anh liền cùng Tô San rời khỏi nước, Tử Huyên, anh không hi vọng em có bất cứ hiểu lầm gì, anh và cô ta thật không có gì, anh chị coi cô ta đơn giản như em gái mà thôi." Phương Tử Huyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh thì khẽ thở dài một cái, bây giờ không phải là lúc để giận dỗi, cô cơ bản cũng không cần tức giận, bởi vì quan hệ của bọn họ chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, hiện tại cãi nhau đối với hai người cũng không có chỗ tốt, vô luận như thế nào cô cũng muốn Chu Húc đạt thành tâm nguyện. Thấy cô trầm mặc không nói, Đông Phương Hạo cam kết lần nữa, "Tử Huyên, em không cần tức giận, anh đồng ý với em, trước thời gian kết hôn trong khoảng thời gian này anh sẽ làm cho em hiểu anh, anh sẽ không đụng đến em, cũng không làm cho em tổn thương, như vậy được không?" "Đưa tôi về nhà." Cô lạnh lùng nhìn anh. Anh rất ngoài ý muốn không thấy bộ dạng phát giận làm ồn ào của cô trong tưởng tượng, Đông Phương Hạo tự mình lái xe, đưa cô về nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]