Dưới bóng đêm của sân trường, trên sân khấu là những ánh đèn sáng rực rỡ, dưới sân khấu là một mảnh ồn ào rất nhanh thanh âm ồn ào bị sự yên lặng thay thế, chỉ vì một bóng dáng mảnh khảnh đang bước lên sân khấu.
Phương Tử Huyên sẽ biểu diễn dương cầm một ca khúc cô là một hoa khôi của trường, trong sáng thanh khiết nhất trường. Đứng ở lầu hai của một giáo đường nhỏ đối diện sân khấu, ban công được chạm trổ bằng đá cẩm thạch là Đông Phương Hạo biết bao cô nữ sinh say mê anh riêng chỉ có cô không xem anh ra gì. Anh phải dạy dỗ cô một phen, bởi vì cô làm ra một chuyện mà anh không thể tha thứ một sỉ nhục lớn nhất trong 17 năm cuộc đời của anh.
Một cái chớp mắt cô nữ sinh ngày nào giờ đã là một nhân viên văn phòng yêu kiều được nhiều người để mắt nhưng tâm cô vẫn không mở được vì người năm xưa. Cô không ngờ một lần nữa anh lại trở về và còn là sếp của cô. Tim đau nay còn tan vỡ hơn khi anh đùa cợt cô muốn xa không được nhưng gần cũng không xong. Liệu Tử Huyên phải làm sao đây?