Chưa kịp trả lời thì đèn xanh phía trước đã bật sáng, đằng sau có tiếng xe bấm còi inh ỏi, Cố Uyên hơi ngẩn ra rồi chợt rời khỏi trước người Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược thở dài một hơi, bình tĩnh lại nhịp tim vừa mới vô thức tăng lên. Xe lại nổ máy, cô quay đầu nhìn Cố Uyên, cắn môi một cái, không phục nói: “Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, sự thật là tôi đã xin chuyển công tác với tổng giám đốc Thẩm cách đây nửa tháng nhưng gần đây tổng giám đốc Thẩm mới đồng ý. Căn bản là tôi không biết công ty đã bị anh mua lại.”
Cố Uyên nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên một chút.
Thấy Cố Uyên rõ ràng là không tin, Đỗ Nhược trợn to hai mắt, thẳng thắn nói: “Không tin, anh cứ đi hỏi tổng giám đốc Thẩm thử đi.”
“Cô cảm thấy tôi sẽ đặc biệt đi hỏi Thẩm Phú Tư về công việc của cô, tôi rất rảnh sao? Cố Uyên cười chế nhạo.
Nhìn thấy bộ dạng cao cao tại thượng của Cố Uyên, Đỗ Nhược vô cùng tức giận, cô không nhịn nổi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Tin hay không tùy anh!” Sau một hồi suy nghĩ lại, dù sao mình cũng đã nói với Cố Uyên rồi, hay là cứ hỏi rõ ràng dứt khoát một lần xem: “Vì sao anh lại không cho tôi làm thiết kế mỹ thuật? Nếu hôm nay đổi lại là một người khác thì anh có quyết định như vậy không?”
Cố Uyên nhíu mày: “Cô vẫn cảm thấy là tôi đang trả thù cô hay sao?” Sau đó, anh nói nhỏ: “Hơn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-ngoc-manh-ngon-mieng-cua-vai-ac/1013015/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.